Lau một mảng sương mù che ký ức, 
Ta giật mình có phải thấy chính ta? 
Miền tiềm thức bóng chàng mờ lại tỏ, 
Người trong mộng hay người trong định mệnh? 
* * * 
Lê Hạo bất lực nhìn con thuyền từ từ mất dạng sau bóng đêm dày đặc, chàng hoang mang tột cùng chỉ biết thúc ngựa tiếp tục chạy dọc bờ sông mong gặp một đường vòng nào đấy có thể sang bên kia đồi. 
Gió mỗi lúc một mạnh hơn xua những tán cây xào xạc trên đầu, không khí mang theo hơi nước bám chặt vào da thịt rét buốt. Xa xa, Lê Hạo bỗng thấy một ánh đèn mờ ảo cứ sáng lên rồi mờ mờ sắp lịm đi theo nhịp gió đưa, chàng mừng rỡ lao nhanh đến để hỏi đường. Thật may, đấy là thuyền bắt cá nhỏ của gia đình một người dân trong trấn Lạng Sơn, đêm nay họ giăng lưới nên ngủ lại trên sông để canh chừng kẻ trộm đến lấy mất cá. Qua đôi lời hỏi thăm, Lê Hạo được biết con sông này trãi dài đến tận biên giới Đại Việt và lãnh thổ của Minh Triều, muốn sang bên kia đồi thì chỉ có thể đi bằng thuyền. Không còn cách nào khác, Lê Hạo sau phút đắn đo đã quyết định lấy lệnh bài Vương Gia của mình ra để đổi lấy con thuyền nhỏ. Chàng nhìn người ngư dân một chút, rồi rút ở thắt lưng ra một chiếc lệnh bài bằng vàng rồng sáng bóng giơ lên, kèm theo một trăm quan tiền mang theo bên người, rồi nói: 
- Bổn Vương có việc quân cấp bách cần con thuyền của ngươi, hãy cầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-dao-le-trieu/2645751/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.