Mưa đã không còn nặng hạt, gió cuốn bớt mây đi trả lại chút ánh sáng nhạt nhòa soi rọi xuống hành lang. Quần áo ướt ôm sát da thịt càng khiến cái lạnh của mùa đông thêm đậm đà thấu da thấu thịt. Lê Tuấn đứng lặng im nhìn thẳng vào mắt Thu Đào mong chờ một câu giải thích.
Thu Đào khẽ quay sang nhìn Lê Hạo, rồi lại hướng mắt về Lê Tuấn đang đứng từ xa nhìn mình, trong khoảnh khắc nàng cảm thấy có một sức mạnh vô hình đang cố nhấc đôi chân mình lên, ra lệnh hãy bước về phía trước, nơi có một người đang chờ. Linh cảm mách bảo cho Thu Đào rằng, nếu bây giờ không kịp thời phân trần, thì nỗi hờn ghen của chàng chắc chắn sẽ dày vò nàng ngày đêm không dứt. Bất giác nàng vừa tiến đến chỗ Lê Tuấn vừa phân bua:
- Ta đến Thừa Càn Cung tìm chàng nhưng không gặp..
Lê Hạo thấy nàng rời đi thì bất giác cũng đuổi theo vài bước, nhưng chợt nghĩ ra điều gì lại thôi, chàng đứng lại nhìn Thu Đào chạy về phía Lê Tuấn, trong phút chốc cảm thấy bản thân mình thật dư thừa trong khung cảnh trước mắt. Nghe lời giải thích của Thu Đào, Lê Hạo cũng tiếp lời giúp nàng:
- Phải! Thần đệ cũng đến tìm Hoàng Thượng nhưng không gặp! Vừa hay thấy nàng lẻn bỏ ra ngoài, chỉ sợ người khác phát hiện lại không hay nên mới đưa nàng về Quảng Hằng Các.
Thân là bậc quân vương không tiện biểu lộ lòng ghen tuông, Lê Tuấn hít một hơi sâu trấn tĩnh rồi nhìn Lê Hạo đáp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-dao-le-trieu/2645726/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.