Ngư Lam vốn đang không biết đối mặt với mẹ Chu như thế nào, rốt cuộc thì phương thức ra mắt lúc nãy của hắn thực sự quá mức cuồng dã.
Kết quả là lúc cùng Chu Miên đi ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách đã không một bóng người.
Quản gia nói phu nhân vừa mới rời đi, dặn tiểu thiếu gia nhớ tự chiếu cố bản thân thật tốt.
Ngư Lam ngẩn ra, sờ sờ hai cái băng cá nhân giấu đầu lòi đuôi dán trên cổ.
Hình như người nhà Chu ai cũng tới vô ảnh đi vô tung. Vị "anh hai" kia cũng thế, nhìn hắn một cái rồi quay đi quay lại đã không thấy người đâu.
Ngư Lam cảm thấy hắn còn chưa kịp bước vào cửa nhà Chu thì hình tượng đã bị hủy hoại hơn phân nửa.
Ngư Lam rũ mi nheo mắt thở dài.
Chu Miên tiêm thuốc ức chế, phản ứng sinh lý do kỳ nhạy cảm mang đến biến mất thực mau.
Anh và Ngư Lam cùng ngồi xuống ăn sáng.
Bữa sáng là sandwich nhân trứng, rau xà lách và thịt gà đơn giản.
Giữa chừng mẹ Ngư Lam gọi điện thoại hỏi hắn: "Trưa nay con có về nhà không?"
Hiện tại hắn chỉ nghĩ dán dán với chủ tịch Chu, "Con không về đâu, tí nữa con đến trường luôn."
Hắn nói tiếp: "Mẹ yên tâm đi, con không chiếm..."
Ngư Lam định nói hắn không chiếm tiện nghi của người ta.
Nhưng lại chợt nhớ tới chiều qua Chu Miên dùng tay giúp hắn....
Này xem như Chu Miên chiếm tiện nghi của hắn hay là hắn chiếm tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-chung-le-thuoc-pheromone/3343065/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.