Khi cả hai đã vào phòng, lúc này Vu Dương một bên khẽ nắm vạt áo của Lâm Tri Hạ lay nhẹ. Cậu ta nói với giọng điệu hơi sợ hãi: "Này...cậu ở trong ngôi nhà này không gặp phải thứ ấy chứ?", cậu ta nói thêm: "Lần nào vào đây tớ cũng lạnh hết cả sống lưng."
Lâm Tri Hạ nghi hoặc hỏi lại: "Thứ ấy? Ý cậu là ma hả, không có đ..." Chưa kịp dứt lời thì bỗng mất điện, mẫu thân nó không phải quá trùng hợp rồi sao? Cái này chỉ xuất hiện trong tình tiết truyện thôi, đừng đùa kiểu vậy mà!
Trời ơi! Ai có thể cứu lấy tâm hồn bé bỏng đang sợ hãi này được không? Ông đây thật sự sợ tối, còn sợ cả ma. Lâm Tri Hạ khóc không ra tiếng, cậu thầm oán giận, nội tâm gào thét. Cũng may có vu Dương bên cạnh, Lâm Tri Hạ thầm vui mừng trong lòng, cơ mà cậu ấy đâu rồi?
Vu Dương ngồi một bên sớm đã sợ hãi đến chân tay bủn rủn, mặt mày tái nhợt, nhìn cậu khéo ma còn sợ ngược ấy. Cậu thật sự muốn hét lớn, nhưng nam nhi to xác sao có thể làm ra loại chuyện mất mặt như vậy? Cậu ta đành tiếp tục chịu đựng trong sự sợ hãi, thầm than: "Cái nơi này cũng biết thời gian để mất điện quá nhỉ?"
"Vu Dương, cậu lấy điện thoại ra rồi bật đèn pin lên đi, điện thoại tớ hết pin rồi!" Thật sự là tình tiết cẩu huyết, đây không phải truyện cũng không phải phim, tình tiết này còn có thể xảy ra? Trong tình huống này, thế quái nào điện thoại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-am-trong-bong-toi/3620857/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.