Tiếng đàn vi-ô-lông du dương vang lên.
Ở trong phòng ngủ, Tang Noãn mặt đối mặt với Mạc Tư Nguyên, từ từ đưa tay lên đặt lên bả vai của đối phương.
Trong máy vi tính trên bàn sách truyền ra âm thanh của video: “Đầu tiên chúng ta bước lên trước ba bước, mỗi lần ba nhịp, nhịp đầu tiên người nam phải bước chân trái ra trước, người nữ lùi chân phải về phía sau, nhịp thứ hai thì ngược lại, cứ như vậy thay phiên…”
Mạc Tư Nguyên nghe theo bước ra trước một bước, nhưng một chân lại giẫm lên mu bàn chân của Tang Noãn, giẫm đến nỗi Tang Noãn kêu loạn lên: “Ai ui, đau đau đau!”
Mạc Tư Nguyên nhíu mày: “Bước đi chứ, em còn đợi gì nữa?”
“A….A.” Tang Noãn ngơ ngác gật đầu, cẩn thận từng li từng tí lùi về sau một bước.
Bước đầu tiên thuận lợi.
“Rất tốt, tiếp tục.”
Mạc Tư Nguyên thấp giọng ra lệnh.
Toàn thân Tang Noãn đều căng cứng, hệ thống điều khiển trong đầu nhanh chóng chuyển động xem bước tiếp theo là chân trái hay là chân phải, vì sợ mình không cẩn thận sẽ phạm sai lầm.
Cô run rẩy cúi đầu xuống đất, lần lượt bước vài bước thuận lợi sau đó ngẩng đầu cười cười: “Hì hì, được rồi!”
Mạc Tư Nguyên khẽ gật đầu: “Lần này em đừng cúi đầu, thả lỏng ra.”
Tay Tang Noãn đầy mồ hôi, run rẩy thở ra một hơi. Cô ngẩng đầu nhìn Mạc Tư Nguyên.
So với chiều cao chỉ có một mét năm mấy của Tang Noãn thì Mạc Tư Nguyên cao đến một mét tám, dù cô có duỗi thẳng cánh tay cũng không thể khoác lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-am-cua-anh/936199/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.