Hồ Bích Mai ko chờ anh nói xong đã cười ha hả lên rồi. Gập cả người mà cười. Cười đến độ đôi mắt kiều mị long lanh đầy nước, chị nói: “Chú đừng có lẫn như là ông già 180 tuổi ấy. Tôi sao lại quen với 1 đứa học sinh chứ. Chú già quá rồi sinh ra lú lẫn, cái gì là rõ ràng cái gì là ko rõ ràng đều sờ sờ ra đó thôi. Nhưng mà kế bên nhà còn có 1 bà thím già kìa. Cũng có phong vị riêng lắm đó. Chắc chú cũng quan tâm đặc biệt lắm hén. Hay là đang lúc hồi xuân phải ko? Rồi nhìn tôi mà suy ra mình chứ gì?”
Biện Trung Thành bị chị ta phản pháo đến độ cứng cả quai hàm ko nói lại tiếng nào được. Vội vội vàng vàng mà phủ nhận: “Bớt nói bậy đi, người ta đã già như thế rồi.”
Hồ Bích Mai càng dựa sát vào Cố Viễn Thần, cười khanh khách mà nói: “Vậy sao chú còn nói gần nói xa là chúng tôi có quan hệ mờ ám hả? Mà ko nghĩ là chúng tôi trong sạch đàng hoàng áh. Cũng chẳng nghĩ là tôi thấy thằng bé này đáng thương mà thu nhận chứ.”
Biện Trung Thành cuối cùng cũng lĩnh giáo được sự lợi hại của chị ta rồi. Anh bước đến cửa nhà mình, liền cắt đứt cuộc trò truyện: “Được rồi, đừng nói nữa. Sau này tôi cũng ko nhiều chuyện nữa là được. Người chết liên tiếp khiến lòng ai cũng khổ. Chuyện giữa hai người hình như hay chắc là gì đó cũng ko ai dư hơi mà quan tâm đâu.”
Cửa đóng sầm lại, Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoe-thu-ly/2957724/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.