Việc huấn luyện của Học Viện Quân Sự Liệt Hoả vốn không có thời gian cụ thể. Bất kể trời mưa hay trời gió, ban ngày hay ban đêm, cứ bắt tập là phải tập, học viên khổ không thể tả. Những thói quen xấu do được gia đình nuông chiều dần dà bị mài mòn thành dáng vẻ quân nhân nghiêm chỉnh. Càng luyện tập lại càng nhận ra thiếu sót của bản thân vì thế nội dung huấn luyện của mỗi người càng lúc càng nhiều hơn. Ở đây, các loại nhức đầu cảm mạo bình thường đều không được gọi là bệnh. Tạ Tương thuộc nhóm thể lực yếu, nên càng thận trọng với tình hình sức khỏe của bản thân, ngàn vạn lần không thể ngã bệnh. Bình thường thì không sao nhưng đến kỳ sinh lý thì chẳng ổn chút nào.
Tạ Tương xoa xoa cái bụng đang đau âm ỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại.
“Lương Thần, Lương Thần!” - Ở Học Viện Quân Sự Liệt Hoả, nếu giọng Hoàng Tùng xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất.
Tiếng gọi của anh ta làm cả sân huấn luyện đều tập trung về hướng này. May thay, anh ta cũng ý thức được điều đó nên nhanh chóng hạ giọng thì thầm bên tai Tạ Tương:
“Cậu nghe gì chưa? Thầy Tống bị đuổi rồi. Mấy hôm trước ông ta truyền lệnh giả, thả bọn Nhật Bản, thầy Lữ quay về biết chuyện nên nổi trận lôi đình.”
“Lúc nào vậy? Sao tôi không biết?”
“Mới ngày hôm qua thôi, rất nhiều người nhìn thấy ông ta bị áp giải về đồn cảnh sát. Ông ta không phục, liên tục mắng chửi thầy Lữ.”
Nhìn Tạ Tương hôm nay có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-quan-su-liet-hoa/256754/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.