Edit: Pi sà Nguyệt Chuyện gì đã xảy ra? “Cô nghe được cái gì rồi nè?” Thi Ân che miệng để cô ta nghe cho kỹ. Cô ta lạnh cả người, mấy cành cây đâm vào làm cô ta đau đớn, cô ta nghe thấy tiếng đánh đập và ép hỏi nhục mạ của ông Lâm từ lầu ba cùng tiếng gào khóc cầu xin tha thứ của Lục Mạn, chị ta khóc lóc nói, “Tôi không có… Tôi không có, ông không thể đối xử với tôi như vậy… Các ông không thể đối xử với tôi như thế…” Sau đó cái gì đó ngắt lời của chị rồi chị khóc thảm thiết, trong tiếng thảm thiết đó là giọng của ông Lâm, “Tao dùng tiền để cưới mày về mà mày dám đối xử với tao như thế hả con điếm?” Sau đó là tiếng đánh lên thịt vang vọng. Từng tiếng, từng tiếng dọa An Kiều run rẩy sợ hãi. “Bây giờ cô có hài lòng với những thứ cô nghe không?” Thi Ân thả bàn tay che miệng cô ta ra, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve gương mặt trắng bệch của cô ta, “Không hài lòng cũng không sao, chỉ mới bắt đầu mà thôi.” Cô ta muốn gọi Dịch Nhiên tới cứu cô ta nhưng tiếng gõ cửa và giọng Lâm Huân không ngừng vang lên, gã lớn giọng hét, “Chuyện gì xảy ra? Ông Lâm, ông làm gì thế? Mở cửa!” Trên lầu ba, ngoài cửa phòng ông Lâm không chỉ Lâm Huân mà còn tất cả mọi người bị tiếng súng làm giật mình chạy đến, Lâm Huân và người làm đứng ngoài nghe tiếng khóc thét của Lục Mạn và tiếng đánh đập không ngừng. Lâm Huân tức giận phá cửa đi vào, gã không muốn gọi lão già súc sinh kia là cha nữa, gã gọi là ông Lâm, bảo ông ta mở cửa ra! Nhưng ông Lâm ở trong phòng tức giận quát, “Cút hết! Đợi tao dạy dỗ con điếm này xong thì sẽ trừng trị thằng con bất hiếu là mày!” “Ông điên rồi à? Đấy là vợ ông cưới về đấy! Ông đánh một người phụ nữ mang thai con ông à?” Lâm Huân tức giận vô cùng, tiếng khóc bên trong khiến gã không đủ kiên nhẫn nói chuyện, gã nói với người làm, “Phá cửa!” Người của gã lập tức tới đá văng cửa, Lâm Huân vọt vào trong thì nghe ông Lâm tức giận mắng, “Mày dám đe dọa tao à con điếm?” Sau đó gã nhìn thấy căn phòng cực bừa bộn, dưới đất là ly và đen vỡ vụn cùng với cây gậy chống gãy, cha của gã như bạo quân đứng ở trước cửa tức giận, trong tay ông nắm cây súng, đối diện cửa sổ đã nát tan kia là Lục Mạn, quần áo của chị bị xé nát, tóc rối ngốn ngang, trên mặt chị ngoài nước mắt còn có vết đánh và máu tươi, trên cổ là dấu tay xanh tím, chị lảo đà lảo đảo ngay trước cửa sổ vỡ giữa gió lớn. “Lục Mạn, xuống đây!” Lâm Huân ngạc nhiên chạy đến, “Đừng kích động, xuống đây.” “Đừng tới đây!” Lục Mạn gào khóc, “Tới nữa tôi sẽ nhảy xuống!” Lâm Huân cuống quít dừng chân, ông Lâm ở cạnh gã tức giận quát, “Con điếm cô mau nói rõ mọi chuyện cho tôi, nếu không tôi bắn chết cô đấy!” “Ông ngậm mồm!” Lâm Huân tức giận tới mức chỉ muốn chặn mồm ông ta lại! “Nghịch tử!” Ông Lâm tức giận tát gã một cái, chỉ vào ngực gã mắng, “Mày và mẹ kế của mày làm bậy mà còn dám ở đây hô to gọi nhỏ với tao à?” Lâm Huân bị tát đến ngơ người, trong đầu vừa giận vừa hỗn loạn, không biết lão già chết tiết này dùng tư cách gì chỉ trích gã? “Được rồi.” Lục Mạn cản lại, chị đứng giữa gió như con bướm muốn bay đi vậy, khắp mặt chị là vết đấm và nước mắt, chị nhìn bọn họ nghẹn ngào nói, “Tôi đã giải thích rồi nhưng dù nói sao các người cũng chẳng tin tôi, từ lúc tôi gả vào đây chưa bao giờ có được sự tin tưởng nào cả.” Ánh mắt chị nhìn Lâm Huân tràn ngập sự tuyệt vọng, “Tôi chưa bao giờ hi vọng cha anh có thể cho tôi sự tin tưởng, không nghi ngờ tôi, nhưng Lâm Huân này… Tôi và anh yêu nhau nhiều năm như vậy, từ lúc quen nhau đến bây giờ tôi luôn nghĩ rằng, dù thế giới bỏ rơi tôi thì anh sẽ tin tôi, nhưng anh không nghe tôi giải thích mà nhận định tôi là người phụ nữ xảo trá đê tiện.” Nước mắt của chị chảy mãi, bà cười với Lâm Huân, “Anh vốn không quan tâm đến sự sống chết hay nỗi khổ của tôi, anh chỉ để ý chuyện tôi có phản bội anh hay không, có xứng với tình yêu cao quý của anh hay không mà thôi.”
Lâm Huân đứng đơ người tại chỗ, gã cảm thấy từng lời này như đâm thẳng vào tim mình, gã muốn bảo không có, gã chỉ là… Chỉ là tức giận một chút… Gã muốn đi tới kéo bà lại nhưng bị ông Lâm giữ tay lại. “Tiện nhân! Đứa nhỏ là ai?” Ông Lâm tức giận đưa súng về phía chị, “Tao bỏ nhiều tiền cưới mày vào cửa không phải để mày vụng trộm với con trai tao!” Lục Mạn đưa tay lau nước mắt, nở nụ cười khinh bỉ, “Đứa nhỏ không phải của ông, cũng không phải của anh ta, là của ai thì tôi chẳng biết, đây là lời giải thích của tôi, có tin hay không cũng được.” Chị thả lỏng bàn tay đang nắm song cửa sổ của mình, sau đó nghiêng người về sau rồi ngã xuống lầu —- “Lục Mạn!” “Tiểu Mạn!” Lâm Huân lạnh người đẩy ông Lâm ra rồi chạy đến cửa sổ để nắm lấy tay chị nhưng bắt hụt, chị rơi xuống dưới như chiếc ly thủy tinh rớt xuống giữa gió đêm vậy, chị ngã nát dưới đất, trên mặt đất dưới kia tràn ngập những hòn đá, chất lỏng trên người chị không ngừng chảy ra thấm đẫm những hòn đá ấy, đỏ đỏ trắng trắng, không rõ là máu hay là óc…. Tiếng thét kinh hãi dưới lầu cũng vang lên. Gã còn chưa thấy rõ thì người làm đằng sau cũng hô lên, “Ông chủ! Ông chủ!” Gã quay đầu thì thấy ông Lâm ngã trên giá sách, gáy chảy máu… “Gọi bác sĩ… Gọi bác sĩ!” Đầu gã trống rỗng, gã bước nhanh xuống lầu để cứu Lục Mạn. =================== Sau biệt thự. Lục Mạn ngã xuống phiến đá cách cô ta không xa, chất lỏng ấm nóng không ngừng chảy khắp bắp chân cô ta, Lục Mạn ngã xuống gãy cổ, máu trên đầu chảy xuống hòn đá không ngừng, gương mặt của bà vặn vẹo, đôi mắt không nhắm được kia nhìn cô ta chằm chằm, cô ta cảm thấy Lục Mạn đang cười… Cô ta sợ tới mức máu đông lại, hai chân nhũn ra không đứng được, Thi Ân đưa tay đỡ cô ta, cười hỏi, “Cô An có hài lòng không?” Cô ta run rẩy như cành cây khô trong gió đêm, cô ta không thể khống chế được mình. Chỉ số sợ hãi 45%. Thi Ân mỉm cười xuyên qua cơ thể cô ta trong đêm, xuyên qua vách tường sau lưng rồi biến mất. Tiếng thét bị chặn nơi cổ họng của cô ta, cô ta sợ tới mức ngồi ngã xuống đất, Dịch Nhiên… Dịch Nhiên! “Cứu em với, Dịch Nhiên!” Cô ta run rẩy gửi tin qua hệ thống. Khi nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn thì cũng thấy Dịch Nhiên xuất hiện kéo cô ta ra khỏi hiện trường. Thi Ân cũng dùng kỹ năng xuất quỷ nhập thần quay lại khách sạn, chủ nhiệm lớp vẫn còn ngủ, cô yên lặng đem một hột nút ngọc trai để lên giường rồi bay về biệt thự nhà họ Lâm. Biệt thự nhà họ Lâm ồn ào vô cùng, bà chủ Lâm trẻ tuổi nhảy lầu ngã chết, ông chủ Lâm già cả bị đẩy ngã, bác sĩ nhà họ Lâm bận rộn cứu người. Mà trong toilet, An Kiều nằm nhoài lên bồn rửa tay nhớ đến cảnh tượng ngã chết của Lục Mạn, cô ta cảm thấy dạ dày khó chịu, cô ta muốn rửa sạch máu bắn lên chân mình. Mặt Dịch Nhiên khó coi vô cùng, gã không nghĩ mọi chuyện lại bước tới đường không cứu được như vậy, An Kiều ép Lục Mạn chết, cô ta còn không ngừng giải thích. “Không phải em, không phải em…” Cô ta nhìn Dịch Nhiên với gương mặt trắng bệch, “Là Lục Mạn và Ma cà rồng của anh chung phe! Là bọn họ cùng nhau hại em!” “Cô còn ở đây vu hãm người ta để giải thích cho mình à?” Dịch Nhiên cau mày, nén giận nói, “Người của tôi đã bị cô báo cáo lên cấp trên, cô còn dội nước bẩn lên người cô ấy à? Cô ấy và Lục Mạn chung hội? Cô ấy không phải là người thế giới này! An Kiều, cô làm sai là làm sai!” “Là thật đó Dịch Nhiên, anh tin em được không? Tin em đi mà!” An Kiều luống cuống khóc lóc với Dịch
Nhiên, “Lúc nãy, khi Dịch Ân xuất hiện trước mặt em đã kéo em ra sau, để em tận mắt nhìn Lục Mạn nhảy lầu, là cô ả bảo Lục Mạn là người của ả, ả…” “Đủ rồi, An Kiều.” Dịch Nhiên tức giận ngắt lời cô ta, đây là cố chủ chính phái ác liệt nhất trong số các nhiệm vụ anh làm, anh đang định nói gì thì điện thoại vang lên. Là điện thoại ở khách sạn anh ở. Sao khách sạn lại gọi cho anh? Anh vội nghe máy, chủ nhiệm lớp vội nói, “Dịch Nhiên, có chuyện rồi, ma cà rồng của cậu chạy…” “Ông nói lại lần nữa?” Trái tim Dịch Nhiên nặng nề, “Sao cô ấy lại chạy cơ chứ? Ông đã làm gì với cô ấy?” “Tôi nào dám làm cái gì!” Chủ nhiệm lớp cũng gấp, tức giận nói, “Cậu tỉnh táo một chút cho tôi! Tôi không biết cô ấy chạy hay xảy ra chuyện gì, tôi ngủ một lát, vừa dậy thì không thấy cô ấy đâu cả, điện thoại của tôi cũng mất! Tôi đã kiểm tra rồi, tôi thấy nút áo trên giường của cô ấy, là một nút áo ngọc trai, nhìn có vẻ khá đắt, không giống của cô ấy, không biết có người đưa cô ấy đi, hay là…” “Ông chăm sóc cô ấy kiểu gì thế? Sao có người đi vào mang cô ấy đi mà ông không biết!” Dịch Nhiên tức giận hét. Mắt An Kiều sáng rực, đi tới kéo tay anh, “Cô ả trốn rồi đúng không? Ả đến đây thật, em không nói láo mà Dịch Nhiên…” Dịch Nhiên hất tay cô ta ra, anh vô tình thấy một nút áo không có trên áo của cô ta cứ như bị kéo mất, mà nút áo của cô ta cũng làm bằng ngọc trai…. Bỗng có người gõ cửa toilet, là người làm bảo ông chủ tỉnh rồi, cậu chủ như phát rồ không ai cản được, mời cô ta mau đến. Cô ta không kịp nói gì với Dịch Nhiên, đành đi trước. Dịch Nhiên nhìn cô ta rời đi rồi nói với chủ nhiệm lớp, “Đem nút áo đến cho tôi.” ============= An Kiều bước nhanh vào phòng ông chủ Lâm thì nghe Lâm Huân quát đòi trả mạng cho Lục Mạn như tên điên, ai dám ngăn gã thì gã đánh người đó! Cô ta cuống quít đi vào ôm lấy cánh tay đang cầm sung của Lâm Huân, “Đừng mà Lâm Huân! Cầu xin anh đừng như vậy! Chuyện còn chưa rõ…” “Ông ta ép Tiểu Mạn chết! Tôi tận mắt nhìn còn không rõ à?” Lâm Huân đẩy cô ta ra, cầm súng chỉ vào người ông Lâm. An Kiều bị đẩy lùi sau lảo đảo, ngẩng đầu thì thấy giá trị hắc hóa của gã lên tới 80%. “Cậu chủ! Ông ấy là cha của ngài mà!” Người làm vội cản lại. Ông chủ Lâm vừa tỉnh nằm trên giường nhìn gã, tức giận nói, “Đừng cản nó, nó và mẹ kế nó làm bậy có xem tôi là cha đâu.” “Tôi nói lại, tôi và Tiểu Mạn không làm chuyện có lỗi với ông!” Lâm Huân chỉ súng vào trán ông ta. “Không làm thì đứa bé kia của ai?” Ông chủ Lâm tức giận vô cùng, “Từ khi cưới cô ta về thì cô ta luôn kiếm cớ uống rượu uống thuốc ngủ, nằm trên giường như người chết, tao cũng chưa đụng vào cô ta bao giờ! Mày nói cho tao biết đứa con hoang kia là của ai đi?” Lâm Huân cầm súng đơ người, chỉ câu nói ngắn gọn nhưng lại làm gã không biết làm sao, “Ông… chưa từng chạm vào cô ấy?” An Kiều cũng ngơ luôn, sao có thể? Trong nội dung, Lục Mạn chưa cưới đã bị ông chủ Lâm cưỡng bức nên mới cảm thấy có lỗi với Lâm Huân, người cầm thú như ông chủ Lâm… sao có thể chưa chạm vào Lục Mạn chứ? Tại sao? Tại sao lần này mọi thứ không giống như trước? ============== Tiểu kịch trường: Đắc Kỷ: Cô chủ, thế nào? Tôi diễn có tốt không? Vào giới showbiz chắc chắn sẽ có giải nhỉ? Ivan: Sau này đừng gọi tôi đến diễn mấy vai bạo lực gia đình nữa, con người lịch lãm như tôi không làm được! Thi Ân: Không hổ là người đại diện của Học viện Phản diện chúng ta!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]