Tiếng đập cửa dưới lầu ngừng lại, biệt thự cũ kỹ lại trở về với sự yên tĩnh ban đầu, không có bất cứ tiếng động nào nữa. Mấy người trong phòng bếp ở yên trong phòng nhỏ không biết nên làm sao mới ổn. Bạn thân Sở Khả, Vương Đình Đình vừa lạnh vừa sợ, không biết có phải do ảo giác không mà cô bạn cảm thấy căn bếp ngày càng lạnh, “Sao… sao lại không có tiếng nữa rồi?” Triệu Phong cẩn thận dán lỗ tai vào cửa lắng nghe, bên ngoài rất yên tĩnh, “Yên tĩnh quá… Sao không nghe thấy giọng của cô gái tóc đen kia nữa? Có phải cô ta là…” “Triệu Phong, cậu đừng nói bậy nữa!” Vương Đình Đình vội ngắt lời cậu ta, cô bạn sợ đến mức không muốn nghe cái gì nữa hết. Sở Khả cũng dán tai vào nghe, “Đúng là không nghe thấy tiếng gì nữa cả.” “Khả Khả, chúng ta làm sao bây giờ?” Vương Đình Đình giữ tay cô ta, “Chúng ta có thể ra ngoài không? Hay là… Hay là nghe theo lời cô gái tóc đen kia, ở đây đến sáng mai rồi về?” “Đừng đi….” Triệu Phong vội nói, “Cô gái kia bảo chúng ta đừng mở cửa, không nên bỏ chạy, đừng mở tủ lạnh, trốn đến bình minh thì an toàn rồi, cho dù chúng ta không tin cô ta nhưng mà… Trong phim kinh dị, mấy người không nghe theo lời khuyên thường chết sớm…” Cậu ta nhìn đám Sở Khả đầy chột dạ, “Mặc dù tôi không biết cô gái kia là thứ gì nhưng cô ta không định hại chúng ta, nếu không cô ta đã ra tay với chúng ta lúc ở dưới lầu rồi, nói không chừng cô ta là người vô tội bị quỷ nhốt trong biệt thự này.” “Nhưng phải ở đây cả tối à?” Vương Đình Đình sợ hãi nhìn bốn phía, căn bếp này cũ kỹ tàn tạ, mùi hương lạ kì không ngừng tản ra, vòi nước bị rỉ chảy nước tí tách, còn cái tủ lạnh màu xanh lục đầy bụi kia hình như có điện hay sao ấy, nó cứ vang tiếng ong ong mãi, “Nếu trốn ở đây cả tối, lỡ như, lỡ như nửa đêm có chuyện gì xảy ra thì chúng ta không có chỗ trốn đâu, chỉ có thể đợi chết thôi.” Sở Khả im lặng nhìn cánh cửa đóng kin kia một lát, hai người này nói không sai, cho dù ra ngoài hay ở lại đều có nguy hiểm không đoán trước được, cô ta áp lực hơn những người còn lại vì đám Vương Đình Đình đến đây là do cô ta rủ, cô ta không tin trên đời này có quỷ nên mới hờn dỗi chạy đến đây chứng minh với Lục Minh Hiên, cô ta không thể để mọi người xảy ra chuyện được. Phải làm gì bây giờ? Bên ngoài rất yên tĩnh, toàn bộ biệt thự chỉ có tiếng nước rò rỉ tí tách và tiếng ong ong của tủ lạnh. Dịch Nhiên đứng dựa vào tủ bát gần đó nhìn bọn họ, cau mày nói, “Lãng phí thời gian, một đám yếu ớt, không có gan thì đừng có tới.” Anh đi tới trước cánh cửa, đưa tay cầm lấy tay nắm cửa, “Tôi đi ra ngoài, mấy người ở đây đợi chết đi.” Ánh mắt Sở Khả thay đổi, cô ta vội giữ chặt tay anh bảo, “Dịch Nhiên, cậu không thể ra ngoài một mình được, là tôi mang các cậu đến, nếu như xảy ra chuyện gì… tôi sẽ áy náy cả đời.” Cô ta cố nén sự sợ hãi lại, “Tôi và cậu ra ngoài, Đình Đình, cậu và Triệu Phong ở đây, đừng ra ngoài, nếu bên ngoài không có chuyện gì thì tụi tớ sẽ quay lại mang các cậu ra.” “Khả Khả… Tớ đi với cậu!” Vương Đình Đình nắm tay Sở Khả. “Tôi không ở đây một mình đâu!” Triệu Phong vội chen vào, ở đây một mình còn đáng sợ hơn! Dịch Nhiên nhịn không được nói, “Lắm lời thật!” Anh nhẹ mở cửa ra, “Cô gái kia không phải quỷ, giả thần giả quỷ thôi, nếu các cậu tin tôi thì đi chung, không tin thì đợi tôi an toàn rời khỏi đây thì tự mình đi ra.” Thi Ân ở ngoài cửa sổ sờ cằm nhìn lông đỏ, tên nhóc này có thể nhìn ra người và quỷ à? Hèn gì ngầu lòi như vậy. Chỉ số sợ hãi trên cột nhiệm vụ hiện tại là 25/100, Ivan còn chưa tỉnh ngủ, nếu để lông đỏ mang đám người ra ngoài thì nhiệm vụ của cô sẽ thất bại. Cô đang suy nghĩ thì thấy lông đỏ đẩy cửa ra, mấy người kia đi theo sau lưng anh, xem ra không làm gì thì không giữ được tên lông đỏ hung hăng này rồi. Cô ở ngoài cửa sổ ló đầu nhìn ra hành lang, đôi mắt âm u nhìn lên cửa pha lê, sau đó dừng lại ở Triệu Phong sợ hãi rụt rè đi sau cùng, xin lỗi người anh em, phải để cậu chịu khổ một chút, cậu chính là cái bia đỡ đạn đầu tiên.
Cô chọn kỹ năng ‘Xúc tu ẩm ướt’, sau đó đưa tay vung về phía hành lang —- Tiếng cửa sổ nổ vang lên, gió lạnh thổi vào. “A!” Tiếng thét chói tai vang lên trong hành lang, sau đó một tiếng thét vang lên trong hành lang đen kịt, “Cứu mạng, cứu mạng! Cứu tôi!” Là giọng của Triệu Phong! Mấy người sợ hãi ôm đầu ngồi xổm xuống đất quay đầu lại, hình ảnh họ thấy hiện tai là xúc tu nhầy nhụa màu xanh đang chui từ cửa sổ vào kéo Triệu Phong đang kêu gào thảm thiết ra khỏi cửa sổ! “Triệu Phong!” Sở Khả sợ đến mức thay đổi giọng nói, bóng người màu đỏ bên cạnh cô ta vội đuổi theo, cái bóng đó nhanh như ngọn lửa đỏ, đuổi theo cầm lấy tay chưa bị xúc tu nuốt của Triệu Phong, Sở Khả không biết có phải do cô bị ảo giác không nhưng cô thấy được một ngọn lửa đỏ chui ra từ bàn tay của Dịch Nhiên. Một tiếng ‘Oành’ vang lên, xúc tu kia bị vỡ ra, chất lỏng hồng xanh kia bắn tung tóe, một giây sau, xúc tu từ ngoài cửa sổ tràn vào đánh lên ngực của anh khiến anh bị đánh thẳng vào tường, mặt tường run động khiến khung ảnh treo trên tường rơi xuống mặt đất. Xúc tu đánh ngã anh xong thì vội trườn ra ngoài cửa sổ như thủy triều, nó biến mất ngoài cửa sổ cùng với Triệu Phong đang kêu gào thảm thiết, chỉ để lại chất lỏng màu xanh lục đầy tường và đất. Vương Đình Đình ở hành lang ôm đầu lùi lại gào khóc không ngừng, Sở Khả ngây người che tai lại nhìn Dịch Nhiên gần đấy, mặt anh trắng bệch, anh ôm ngực dựa vào tường thở hổn hển hai cái, đôi mắt bị che bởi mái tóc đỏ của anh hơi sáng lên, lúc nhìn về phía cô thì đôi mắt ấy đã trở lại bình thường, chỉ là trên tay anh còn dính chất lỏng màu xanh, anh nhìn xung quanh với ánh mắt nguy hiểm dọa cô lùi về sau một chút. Anh cuống quít cúi đầu, thầm mắng, “Đáng chết!” Dịch Nhiên… Sao cậu lại…. ========= Bọn họ quay lại căn bếp nhỏ hẹp lần nữa, Vương Đình Đình sợ hãi trốn trong góc run lẩy bẩy, Triệu Phong… Triệu Phong chết rồi, cậu ta bị ‘quỷ’ nuốt chửng trước mắt bọn họ…. Sở Khả chỉ biết ngồi cạnh cô bạn, hai tay sờ trán, ngón tay lạnh lẽo, cả người cũng lạnh, cô ta không dám khóc, chỉ có thể nghẹn ngào nói, “Xin lỗi… Là lỗi của tớ, là do tớ giận dỗi với Lục Minh Hiên, không tin cái lý do ma quỷ này của anh ấy nên mới đến đây để chứng minh… Là lỗi của tớ hại các cậu, hại Triệu Phong…” Nước mắt của cô ta không ngừng rơi trên đầu gối, “Đời này tớ không thể tha thứ cho mình…” Ánh mắt Triệu Phong nhìn cô ta lúc bị bắt đi, tiếng gọi cứu mạng của cậu ta cùng với đôi mắt dính máu nhìn cô ta chằm chằm… Sở Khả rất lạnh cũng rất sở, cô ta vùi mặt vào tay khóc gào lên, bọn họ sẽ chết ở đây, sẽ chết giống như Triệu Phong… Bọn họ xong rồi, xong thật rồi. Thi Ân ở ngoài cửa sổ trốn vào phòng bên cạnh, bây giờ cô xuyên tường tung bay ngoài cửa sổ nhìn trộm bọn họ, chỉ số sợ hãi tăng đến 50% rồi, lần này tận mắt nhìn đồng bạn chết ngay tại chỗ, đã biết sợ chưa hả? Mà tên lông đỏ kia suýt nữa làm hỏng chuyện của cô, cô còn bị anh đốt tay nữa, tên lông đỏ này nguy hiểm thật đấy, anh là ai thế? Hay là… anh cũng không phải là người? Anh đứng dựa vào tủ lạnh, cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì, dưới mái tóc đỏ là cặp lông mày đang nhíu chặt cùng con mắt sâu thẳm, anh xoa nhẹ ngực, miệng hơi rủ xuống, hình như… bị đánh đau rồi. “Chúng ta không nên ra ngoài, chúng ta nên ở căn bếp này đợi đến bình minh như lời cô gái kia nói!” Vương Đình Đình vừa khóc vừa ngẩng đầu nhìn Dịch Nhiên, “Không phải cậu nói không có quỷ à? Cậu bảo tụi này tin cậu, còn nói rất chắc chắn nhưng Triệu Phong chết rồi!” “Đình Đình, Dịch Nhiên cũng không ngờ, bây giờ không phải lúc nội chiến.” Sở Khả ép mình tỉnh táo lại để nói thay Dịch Nhiên. Dịch Nhiên tức giận đá vào tủ bát khiến nó vỡ ra, hai người kia sợ tới mức che tai lại, anh tức giận nói, “Ông đây sẽ tìm cậu ta về! Cho dù cậu ta bị đống buồn nôn kia ăn thì ông đây cũng đánh vỡ ruột nó để nôn cậu ta ra!” Ngông cuồng lắm, thế thì thử xem một chút.
Thi Ân bay từ ngoài cửa sổ vào hành lang, cô bắt đầu bước thứ hai của kế hoạch dọa sợ của nhân vật phản diện —- Nỗi sợ hãi của Sadako. Cô nhớ đến trong bộ phim Sadako có cảnh gào khóc thảm thiết thì phải? Đúng là khi cô chọn vào kỹ năng này, bên trong có vài lựa chọn nhỏ, trừ cái vụ tóc bò ra từ TV gì đấy còn có tiếng khóc nửa đêm. Cô núp ở căn phòng ngủ cách căn bếp không xa, sử dụng tiếng khóc nửa đêm khiến tiếng khóc vang lên khắp hành lang đen kịt và yên tĩnh, tiếng khóc như của phụ nữ cũng như của đứa nhỏ, yếu ớt oán hận khiến da đầu của cô cũng tê dại, tiếng khóc còn kèm theo tiếng kêu cứu, “Cứu cứu tôi… Cứu tôi với… Ai cứu tôi với…” “Cứu mạng… Ai ở đó? Cứu tôi với….” Tiếng khóc kia như ở dưới lầu, lại như ở ngoài cửa, ngoài cửa sổ, sau đó tiếng gõ cửa vang lên. “Ai thế?” Vương Đình Đình ôm tai khóc nấc lên, cô bạn không dám ngẩng đầu, chôn mặt vào lòng Sở Khả sợ hãi nói, “Ai đang khóc? Khả Khả, ai khóc thế… Cậu có nghe thấy không? Là con gái…” Cô ta nghe thấy, cô ta nhìn chằm chằm cánh cửa, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, tiếng khóc cầu cứu của phụ nữ kia làm cô ta sởn hết gai óc, cô ta nghe thấy tiếng gõ cửa cứ như từ xa vang lại, nhưng càng lúc càng gần, càng gần… Ai đang khóc đấy? Ai đang gõ cửa nơi hành lang? Không có tiếng bước chân, chỉ có tiếng gõ cửa ‘cốc cốc’ không ngừng vang lên. Tiếng gõ như đang gõ cánh cửa sát vách. Máu trong người Sở Khả đông lại, mồ hôi lạnh làm ướt áo ngoài. Dịch Nhiên bước nahnh đi đến, nhét một món đồ vào tay cô ta, nói nhỏ với cô ta, “Cầm nó, đừng ra ngoài, ở đây đợi tôi trở lại, tôi ra ngoài xem.” Thứ kia ấm áp vô cùng, cô ta cúi đầu thì thấy một cái răng nanh của động vật nhưng không biết là của con gì, nó to bằng ngón tay cái. “Cậu đi đâu thế?” Sở Khả vội giữ lấy tay Dịch Nhiên. Dịch Nhiên cau mày, “Đi xem tiếng khóc đó có phải của cô gái kia không, cô ta không phải là quỷ, nếu cô ta bị bắt nhốt ở đây thì việc làm thứ buồn nôn kia tỉnh lại của chúng ta lúc nãy sẽ gây hại cho cô gái kia. Cầm cho chặt vào, đừng lộn xộn.” Anh kéo tay Sở Khả ra rồi bước tới cửa, mở cửa đi ra ngoài. Thi Ân ngồi dựa vào cái ghế trong phòng ngủ gần đây nhìn chỉ số sợ hãi không ngừng tăng lên trong cột nhiệm vụ — 55/100 rồi tới 60… Tiếng bước chân trong hành lang vang lên, một giọng nói hung dữ vang lên, “Này! Cô có trong đó không? Cách cửa xa một chút, tôi đếm tới ba thì đạp cửa vào cứu cô!” “?” Thi Ân vội ngồi thẳng lại, tên lông đỏ này có ý gì thế?? Bây giờ là lúc nào rồi mà còn đòi cứu người thế? Cô hô cứu mạng nhưng không có ý muốn anh tới cứu mà! ====== Kịch trường nhỏ: Ivan: Tôi tưởng hôm nay tôi được lên sàn rồi cơ. Nghiêm túc thanh minh: Nữ chính không ăn thịt người, không ăn thịt người, nữ chính đánh nhau làm nhân vật phản diện nhưng nữ chính là nhân vật phản diện tốt không ăn thịt người, Triệu Phong đang đợi anh đẹp giai đến cứu vớt mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]