Câu nói của tên lông đỏ này dọa ba người còn lại sợ hãi, nhất là cậu nam sinh còn lại thét lên ôm tai, “Đừng gọi! Đừng gọi! Lỡ lát nữa quỷ ra thật thì sao?” Âm thanh sợ hãi của cậu ta the thé, Sở Khả nghe không được mà giận nói, “Triệu Phong, không phải cậu bảo cậu có thể thấy ma à? Biết nói chuyện với ma à? Cậu sợ cái gì cơ chứ?” “Đúng thế!” Cô gái khác đi chung trừng mắt nhìn cậu nhóc ôm tai mặt trắng bệch kia, “Không phải lúc cậu mang tụi này đến đã bảo mình là con do trời chọn à? Thế mà lúc nãy cậu lại hét lớn nhất đám!” “Ai bảo người biết nói chuyện với quỷ thì không sợ quỷ hả?” Triệu Phong mạnh mẽ thả tay xuống, nhìn bốn phía đầy cảnh giác, run rẩy nói, “Tôi cảm nhận được hơi thở của quỷ rất mạnh…. Tôi đề nghị chúng ta nên quay lại đây thám hiểm vào buổi sáng…” “Cậu muốn về thì về một mình, tôi không tin trên đời này có ma có quỷ.” Sở Khả lạnh mặt nhìn bốn phía, “Tôi phải chứng minh cho Lục Minh Hiên thấy điều này, để anh ấy không dùng lý do quỷ quái kia lừa tôi.” Cậu nhóc tóc đỏ nhìn Sở Khả với gương mặt khó chịu, “Hừ” một tiếng. Ý? Thi Ân ở trên đầu trộm nhìn những cô cậu trẻ tuổi này, nam chính Lục Minh Hiên kia không đến à? Nghe lời nữ chính hình như muốn chứng minh cái gì đó với nam chính nên mới đến đây. Mà cậu nhóc lông đỏ kia hình như…. Thích nữ chính thì phải? Gương mặt khó chịu khi nữ chính nhắc đến Lục Minh Hiên rất rõ ràng, đây là nam phụ đó hả? Triệu Phong vẫn cố gắng khuyên nhủ nam sinh lông đỏ, “Cho dù các cậu không tin nhưng cũng không nên khiêu khích quỷ thần, cậu làm thế không lễ phép tí nào, lỡ như gọi ma quỷ ra thật…” Đây là lúc nhân vật phản diện xuất hiện rồi, cô sẽ mở màn giúp Ivan, cô có chút kích động khi lần đầu đóng vai phản diện, cô bận rộn nhìn xung quanh một lát, đem ngọn nến trên giá cắm nến trên tường nhổ xuống, rọi lên cửa sổ pha lê, cô mặc áo ngủ tơ lụa màu đen, khoác ngoài là áo ngủ lông dê, tóc vừa nhuộm đen được hất lên vai, may móng tay vừa mới sơn màu đỏ, lại thêm gương mặt mộc không trang điểm nhìn cũng khá ghê ghê. Cậu nhóc dưới lầu đã bắt đầu cầm đèn pin thăm dò bên dưới, Thi Ân ở lầu hai rón rén đi tới cầu thang, đứng ở đấy chờ đợi. Thấy không ai phát hiện cô, hai nữ sinh thì chăm chú nghiên cứu đồ vật bên dưới lớp vải trắng, Triệu Phong đi theo bọn họ nghĩ bậy bạ, cậu nhóc lông đỏ dựa vào tay vịn dưới lâu biểu lộ sự mất kiên nhẫn của mình. Thi Ân cầm ngọn nến trắng trong tay, ngón tay đỏ gõ lên tay vịn cầu thang làm nó vang lên tiếng ‘cộc cộc’, âm thanh kia vang lên trong căn nhà trống rỗng cực đột ngột. Mọi người cứng đờ một chút, “Tiếng gì thế? Các cậu có nghe thấy không?” Sở Khả đưa đèn pin lên hỏi. Âm thanh lạnh lẽo của Thi Ân vang lên trên đầu bọn họ, “Các cậu đang tìm tôi à?” Âm thanh của cô vang lên đột ngột dọa ba người dưới lầu thét lên, Triệu Phong thét rất lớn, cậu ta sợ đến mức ném đèn pin xuống đất, “Là ai? Là ai? Giọng của ai đấy?” Sở Khả bị dọa tới mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô ta vội đưa đèn pin chiếu sang chỗ âm thang vang lên. Mà cậu nhóc lông đỏ lại là người đầu tiên ngẩng lên nhìn Thi Ân. Bà mịa nó, đẹp trai thế! Còn đẹp trai hơn Đắc Kỷ giả trai nữa! Thi Ân mặt đối mặt với anh, càng xác nhận anh không phải là bia đỡ đạn qua đường, gương mặt đẹp trai trẻ tuổi, ánh mắt lại có chút nguy hiểm, vừa đẹp trai lại có sát khí. Một tia sáng chiếu lên người cô. Bàn tay cầm đen pin của Sở Khả run lên, lầu hai không người đột nhiên xuất hiện một… cô gái tóc đen, gương mặt của cô trắng bệch, đi chân trần, cầm ngọn nến trắng bằng sáp ong không đốt cháy, cô ấy nghiêng đầu nhìn về phía cô qua chùm sáng, cô ấy vừa nhìn chằm chằm cô vừa bước chân đi xuống cầu thang từ tốn, móng tay đỏ tươi đặt trên tay vịn cầu thang lau đi phần bụi trên cầu thang, tiếng gõ cầu thang làm da đầu của mọi người tê dại. “A!” Triệu Phong bị dọa sợ, luống cuống ôm lấy chân nữ sinh bên cạnh gào lên, không dám mở mắt nhìn.
Nữ sinh kia cũng bị tiếng thét của Triệu Phong dọa sợ, hoặc có thể do sự xuất hiện đột ngột của cô gái dọa sợ nên gương mặt trắng bệch, cô ấy đứng yên không dám động đậy, cô gái này là người hay quỷ thế? Thi Ân bước đến trước mặt cậu nhóc lông đỏ trong tiếng thét chói tai, sau đó dừng chân không nhìn Sở Khả nữa, cặp môi mỏng không màu hơi nhếch lên. Cậu nhóc lông đỏ cau mày lại, đột nhiên đưa tay muốn giữ lấy cổ cô —— Cô biến mất ngay trước mặt anh, một giây sau cô xuất hiện trước mặt Sở Khả, hai người như dán sát nhau, cô nhỏ giọng hỏi, “Các cậu tìm tôi à?” Sở Khả bị gương mặt trắng bệch gần sát dọa sợ lùi về sau, đèn pin trên tay cũng rơi xuống đất, trái tim của cô ta đập thình thịch không ngừng, ánh sáng vừa nãy cũng biến mất. Cả phòng chỉ còn ánh sáng trên tay của cô gái còn lại. “Quỷ! Quỷ!” Triệu Phong sợ tới mức chuẩn bị bò ra ngoài bỏ chạy, cô gái tóc đen kia xuất hiện ở trước cửa sau đó đưa tay đóng cửa lại. Tiếng “kẹt kẹt” vang lên, cô quay đầu nhìn cậu ta ‘suỵt’ một tiếng, nhỏ giọng nói, “Ông ấy nghe thấy tiếng của các cậu rồi, ông ấy rất giận đấy, sẽ nhốt chúng ta vào tủ lạnh đó.” Hai chân Triệu Phong mềm nhũn, ngã mông ngồi xuống đất, cậu ta bị dọa tới mức nước mắt chảy ra, run rẩy không dám lên tiếng. Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng run rẩy, bàn tay cầm đèn pin của nữ sinh còn lại kia run lên không ngừng. “Cô là người hay quỷ thế?” Chỉ có tên nhóc lông đen nhìn cô hỏi không chút sợ hãi. Cô cầm nến đứng đó nhìn bọn họ ngẩn người, nghi ngờ lặp lại lần nữa, “Tôi là người hay quỷ?” Sau đó cô cau mày lặp lại câu hỏi này như nó rất khó hiểu vậy, “Tôi là người hay quỷ…” Nữ sinh cầm đen pin kia sợ tới mức đứng không yên, nức nở gọi, “Khả Khả…” Sau đó nhào tới bên cạnh ôm lấy cánh tay cô ta, “Sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Tay chân Sở Khả lạnh băng, cô ta không dám cầm đèn pin chiếu vào cô gái kia, trái tim đập mạnh. Thi Ân mở hệ thống ra nhìn, chỉ số sợ hãi — 10/100, không ngờ kỹ năng ‘Xuất quỷ nhập thần’ ‘Bám dai như đỉa’ mà cô nhận được từ hai con quỷ bị ăn trước kia xài tốt đến vậy. “Bớt giả thần giả quỷ đi.” Tên nhóc lông đỏ đi tới cầm đèn pin dưới tay chiếu lên người cô, “Ông đây hỏi lại lần nữa, cô là người hay quỷ? Đừng để bị ngộ thương đấy!” Thi Ân bị ánh sáng chiếu híp mắt lại, nhìn anh một lát, anh có thể làm được gì hả? Tên nhóc này muốn ra tay với ‘quỷ’ à? Anh hùng cứu mỹ nhân? Anh là nam phụ, cướp việc của nam chính làm gì hả? Cô đưa tay chống lên cửa sau lưng, sử dụng kỹ năng xúc tu mà cô đã nhận được sau khi ăn cậu nhóc xúc tu kia, xúc tu chui ra từ trong bóng đêm, sau đó trườn đến khóa cửa lại, lúc này mới nhỏ giọng nói, “Tôi là người, các cậu mau cứu tôi, cứu tôi.” Sao có thể là người được? Triệu Phong đã bò tới bên cạnh chàng trai lông đỏ, hàm răng run rẩy đập vào nhau, nói với lông đỏ, “Là người thì sao có thể di chuyển trong nháy mắt được? Cô ta, cô ta nhất định là quỷ….” “Quỷ à? Không phải tôi.” Thi Âm ôm lấy mình như rất sợ lạnh, ngơ ngác nói với bọn họ, “Tôi bị nhốt ở đây, tôi không ra khỏi đây được, nơi này lạnh lắm, rất lạnh, các cậu cứu tôi đi!” “Không ra được? Vì sao không ra được?” Sở Khả nắm tay bạn thân, cố giả vờ không sợ hỏi cô, “Cô… không thể mở cửa để ra ngoài được à?” Ngón tay Thi Ân ngoắc ngoắc trong tay áo, xúc tu bên ngoài cửa bị cô điều khiển phá cửa ‘loảng xoảng’ không ngừng, cô giật mình trong ánh sáng, quay đầu nhìn cửa sổ rồi bước nhanh về phía bọn họ, “Ông ấy nghe được! Ông ấy nghe thấy rồi, chúng ta phải trốn thôi! Nhanh lên, lên lầu khóa cửa đừng đi ra ngoài!” Tiếng ‘loảng xoảng’ bên ngoài vang lên không ngừng, mạnh mẽ tới mức làm tro bụi trên cửa rơi xuống cứ như có thứ gì bên ngoài muốn xông vào vậy, âm thanh kia làm trái tim của mấy người trong phòng đập nhanh. “Sao đây? Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Nữ sinh còn lại bị âm thanh bên ngoài dọa sợ, kéo tay Sở Khả đi về phía sau.
Cô gái tóc đen bị dọa chạy lên lầu, sợ hãi quay đầu nhìn bọn họ nói, “Mau đi theo tôi!” Lông đỏ cau mày nhìn ra ngoài cửa, định đi ra cửa thì bị Sở Khả kéo lại, bàn tay của cô ta vừa run vừa chảy mồ hôi lạnh, giọng nói cũng run run, “Chúng ta lên lầu trước, đừng kích động… Dịch Nhiên, đừng kích động.” Cô ta đang sợ, sợ đi ra sẽ chết, cô ta sợ làm liên lụy tới đám bạn bè đến đây cùng cô ta… Lông đỏ ngẩng đầu nhìn cô gái tóc đen rồi cùng bọn họ chạy lên lầu trong tiếng đập cửa kịch liệt. Thi Ân làm bộ dạng thần kinh nói không ngừng, “Ông ta nghe thấy rồi, ông ta nghe thấy chúng ta bảo sẽ chạy trốn, ông ta tức giận rồi… Mau trốn đi, trốn vào phòng ngủ, cho dù chuyện gì xyar ra cũng đừng mở cửa, đừng đi ra cũng đừng nhìn ra ngoài! Đến sáng là ổn rồi, là ổn rồi…” Âm thanh thần kinh của cô vang lên không ngừng trong hành lang trống rỗng, sau lưng là tiếng gõ cửa mạnh mẽ, đầu óc mọi người trống rỗng, chỉ biết chạy về cuối hành lang cùng cô, bọn họ chạy đến cánh cửa lớn nhất cuối hành lang. “Trốn vào phòng ngủ, đừng có lên tiếng!” Thi Ân đẩy cửa phòng ra, hơi sửng sốt một chút. Con mịa nó chứ, đây là phòng bếp mà! Ai mịa nó nghĩ đến cuối lầu hai lại là phòng bếp chứ không phải phòng ngủ chớ? Bố trí kì dị gì vậy? Lông đỏ liếc mắt nhìn vào trong, lông mày nhíu chặt nhìn cô chằm chằm, phòng ngủ? Cô chắc chắn không? Thi Ân mặc kệ ánh mắt đó, nhìn cô dữ dằn vậy làm chi? Cô bảo là phòng ngủ thì là phòng ngủ, “Mau vào đi!” Cô đi vào trước, sau đó đăng nhập vào hệ thống bấm vào nhân vật Ma cà rồng Ivan — cô có thể chọn được địa điểm xuất hiện của Ivan, sau đó cô chọn cho Ivan xuất hiện ở tủ lạnh phòng bếp. Mấy người đi vào với cô, nghe cô kinh hoảng nói, “Nhớ kỹ, cho dù có cái gì cũng đừng mở cửa, đừng mở tủ lạnh trong phòng ngủ này, chỉ cần các cậu trốn đến bình minh ngày mai mà không bị ông ấy bắt được thì chúng ta có thể rời khỏi đây!” “Ông ấy đến rồi, ông ấy đến rồi…” Cô bước nhanh ra khỏi căn phòng, đóng cửa lại, cố ý không khóa cửa. Sau đó cô dùng kỹ năng xuất quỷ nhập thần bay ra cửa sổ, ở ngoài cửa sổ phòng bếp hóng chuyện, Triệu Phong và nữ sinh còn lại khóc lên, vừa sợ vừa hoảng, không biết nên làm gì mới được. Nữ sinh kia khóc lóc hỏi, “Chúng ta phải làm gì đây? Cô gái tóc đen kia là người hay quỷ thế? Là quỷ thì sao lại giống người vậy? Nhưng mà… là người thì đáng sợ quá rồi, sao có thể di chuyển trong nháy mắt vậy được? Hơn nữa cô ta cầm nến mà không đốt nến? Hon nữa… Nơi này là nhà bếp mà cô ta lại bảo là phòng ngủ….” “Các cậu có nhớ cô ta nói gì không…” Triệu Phong run rẩy, “Khi ở dưới lầu cô ta từng nói, ‘Ông ta tức giận sẽ nhốt chúng ta vào tủ lanh’, còn bảo nơi này rất lạnh… Sau đó bảo nhà bếp là phòng ngủ, có phải cô ta bị ‘ông ta’ nhốt trong tủ lạnh không? Cho nên mới xem phòng bếp có tủ lạnh là phòng ngủ…” Nữ sinh còn lại run rẩy cắt ngang lời cậu ta, “Đừng nói nữa! Triệu Phong, đừng nói nữa!” Thi Ân ở ngoài cửa sổ nhìn chỉ số sợ hãi trong hệ thống —- 20/100, hình như có chút đơn giản rồi, giam bọn họ cả tối thì bọn họ tự dọa mình để cô đạt được 100% nhỉ? Con người luôn bị sự tưởng tượng của mình dọa sợ. “Không phải các cậu đến đây để gặp quỷ à?” Giọng nói khinh thường của lông đỏ vang lên, anh cười lạnh, “Cô ta gầy như trang giấy, cho dù là quỷ thì mấy người hợp lại đánh không lại à?” “….” Thi Ân ở ngoài cửa sổ theo dõi anh, anh tên gì? Hình như nữ chính gọi anh là Dịch Nhiên? Cô còn dễ cháy dễ phát nổ [1] hơn đấy! [1] Dịch Nhiên trong tiếng Trung nghĩa là dễ cháy. =========== Tiểu kịch trường: Ivan: Tôi còn đang khó hiểu sao càng ngủ càng lạnh đó!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]