Hai tay chống cằm, Thiên Yết hoàn toàn không chú tâm vào tiết học,chỉ toàn nhìn ra ngoài bằng đôi mắt màu khói lơ đễnh như đang ở trênmây.
Một đêm nữa, Thiên Yết không tài nào ngủ nổi. Dù chỉ chợp mắt mộtlúc, cậu cũng không làm được. Trong đầu Thiên Yết không thể ngừng nghĩvề những chuyện gần đây. Cả về Kim Ngưu lẫn về những lời nói của SongNgư. Thiên Yết ôm đầu, thật khó chịu.
Ngồi trong giờ học, chẳng biết bao nhiêu lần Kim Ngưu quay sang nhìnThiên Yết. Dù cho cô đã bảo muốn từ bỏ, nhưng lại không thể ngăn bảnthân lén nhìn cậu. Những lần ánh mắt cả hai vô tình chạm nhau, Kim Ngưuchưa kịp nở nụ cười, cậu đã quay đi. Đặt bàn tay trước ngực, Kim Ngưukhẽ nhắm mắt, đôi môi bặm chặt như để ngăn bản thân mè nheo.
Nói ra tình cảm của mình cho Thiên Yết biết, đồng nghĩa với việc KimNgưu quyết định từ bỏ mọi thứ, nhưng dù đã quyết như vậy, cô lại chẳngđủ can đảm mà thực hiện. Ngày mà Kim Ngưu phải ra nước ngoài du học không còn xa nữa, và trong khoảng thời gian cho tới lúc đó, cô ích kỉ thật không muốn Thiên Yết tránh mặt mình!
Tụi nó là người ngoài cuộc, cũng là người đứng giữa giữa câu chuyệnbi ai này. Trong số tụi nó, có ai là không nhận ra tình cảm của Kim Ngưu dành cho Thiên Yết sâu đậm nhường nào. Nhưng tụi nó ngoài quan sát,chẳng thể làm gì cả.
Thiên Yết cứ nghĩ mãi về những điều mà Song Ngư nói. Cậu thực làkhông biết phân biệt giữa thích và yêu, giữa có và không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-danh-gia/2251819/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.