Cầm tấm hình trên tay, Mạc Thanh như muốn điên máu, Mạc Thanh không ngờ Hàn Thiên Băng lại có thể trơ trẽn có thể yêu một lúc hai người như vậy, nó tức giận đi thật nhanh vào lớp đến chỗ Băng ngồi đập tay xuống bàn “rầm” làm Băng giật mình, Băng ngước mặt lên khó hiểu nhìn Ngọc
-mày nhìn cái gì, mày thật ghê tởm tao cũng phải sợ mày rồi đó, tao không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả mày nữa, loại người như mày sống chỉ thêm chật đất.
Thiên Băng không hiểu tại sao Ngọc nói vậy, nhưng nó cũng không muốn hiểu và càng không muốn đôi co với Mạc Thanh nên nó ra khỏi chỗ ngồi và định đi thẳng ra ngoài nhưng bị Mạc Thanh kéo tóc lại
-mày định đi đâu, tao còn đang nói chuyện với mày đấy
-tôi không muốn nói chuyện với bạn và tôi nghĩ bạn nên cân nhắc lại trước khi nói điều gì về người khác, tôi ghê tởm sao? Thật nực cười, bạn coi lại mình đi bạn còn ghê tởm hơn tôi gấp trăm nghìn lần.
Nói đến đây một cái tát giáng xuống mặt Băng in hẳn 5 dấu tay trên mặt, cái tát làm Băng hơi choáng.
Mạc Thanh tát xong thì lại xoa xoa nơi gò má bị đỏ của nó rồi nhẹ nhàng nói
-mày gan đấy, mày là người đầu tiên dám nói với tao những lời này, tao không biết mày là loại hồ ly gì nữa nhưng mày biết không, mẹ Khang ấy, mày có biết bà ấy nói gì với tao không?
Băng im lặng, Mạc Thanh nhếch môi cười và tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-at/2124728/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.