Ánh mặt trời sáng lạn, gió êm dịu thoang thoảng, một buổi sáng đẹp trời vài ngày sau, chuông cửa căn phòng trong kí túc xá của Lâm Dật vang lên không ngừng, hắn còn ngái ngủ đi ra mở cửa, người ngoài cửa rõ ràng là khách không mời mà đến.
“Sớm an! Lâm lão sư!” Tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt tươi cười trăm năm không đổi hiện ra.
“Oái! Lương lão sư? Sao lại là ngươi?” Lâm Dật ngốc lăng, Lương Thiên Hoa mang theo bữa sáng, phi thường tự động kéo cửa đi vào phòng Lâm Dật.
“Ân… Nguyên lai chỗ ở của Lâm lão sư sạch sẽ như thế này.” Lương Thiên Hoa ánh mắt nhìn xung quanh đánh giá.
“Lương lão sư… Xin hỏi ngươi đến sớm như vậy là có chuyện gì sao?” Hai ngày nay bị Lương Thiên Dục lăn qua lăn lại gần chết, Lâm Dật hai vành mắt đã hóa đen, trên người vẫn mặc đồ ngủ, chỉ muốn bám trên giường ngủ tiếp.
“Ai, cả ngày hôm nay ngươi dành cho ta đi?” Lương Thiên Hoa đột nhiên nói.
“Không được.” Lâm Dật không nửa điểm do dự lập tức cự tuyệt, không có biện pháp… Hắn thật sự rất cần nghỉ ngơi… Lâm Dật buồn ngủ tiện tay nắm lấy con thỏ bông, thần mặt ngồi trên ghế salon.
“Không cần cự tuyệt nhanh như vậy! Ta chính là mang tới một lễ vật đây.” Lâm Dật không cảm thấy hứng thú lắm bất đắc dĩ xoay đầu sang nhìn gã, một nửa bên mặt vẫn đè lên em thỏ bông. Lúc này, Lương Thiên Hoa từ trong túi lôi ra một thứ, Lâm Dật thấy, trố mắt, cơn buồn ngủ nháy mắt bay sạch.
“Đồng hồ đeo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-ac-mong/1309695/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.