Trời xế chiều, mọi người thu thập hành lý, lên xe bus, tạm biệt nhà gỗ nhỏ, ao hồ cùng núi rừng về nhà. Ba ngày nay Lương Thiên Dục quả thật là vui vẻ nhất, bởi vì đã có thể cùng lão sư y mong nhớ ngày đêm đại chiến ba trăm hiệp, xem y cười như thể đường làm quan rộng mở, giống y con mèo ăn trộm được cá.
“A… Ngoạn thật tốt… Thật muốn quay trở lại lần nữa!” Lâm Dật có chút luyến tiếc quay đầu lại nhìn.
“Lâm lão sư thích nơi này? Có muốn ta giúp ngươi mua lại căn nhà gỗ nhỏ đó không?” Lương Thiên Hoa ghé đầu lại gần đề nghị.
“ Sách, phải ta thì sẽ mua cả tòa núi.” Lương Thiên Dục khinh thường liếc mắt nhìn gã một cái, hai người lại trừng mắt nhìn nhau, lôi quang bắn ra bốn phía.
“Không cần!” Can ngăn hai người lại chuẩn bị gây gổ với nhau, Lâm Dật thật có ý muốn đánh người. Lời này nghe tới thật khiến người ta bốc hỏa a, thật sự là quan niệm phung phí của kẻ có tiền mà.
“A a… Cứ như vậy trở về, thật không cam lòng.” Lương Thiên Dục một tay chống đỡ đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn không được than thở, tư thế này cùng với Lương Thiên Hoa có vài phần tương tự, thật đúng là huynh đệ.
“Xảy ra chuyện gì? Không phải nên chơi đều chơi hết rồi sao?” Lâm Dật cảm thấy kì quái.
“Nhưng sớm biết thế này ta đã mang theo một ít trái cây màu đỏ trong núi, trở về còn có thể dùng…” Y tiếc nuối nói.
“Đừng có làm bậy!” Lâm Dật mặt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-ac-mong/1309694/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.