Lương Thiên Dục đi qua phòng học lớp B thì thấy Lâm Dật đang quay ra hướng hành lang ngẩn người, một lọn tóc trượt xuống gương mặt lơ đãng dịu dàng, hàng mi cong dài mơ hồ đổ bóng xuống hốc mắt tươi sáng, đường nét tuấn tú lộ ra trên làn da trắng nõn, cho dù chỉ là đứng nhìn từ xa cũng làm cho Lương Thiên Dục thất thần.
Nam nhân như vậy, từng thuộc về y.
Lâm Dật lấy lại tinh thần, hai người bất ngờ đối mặt nhau. Lương Thiên Dục mấp máy môi, như là muốn nói cái gì, nhưng Lâm Dật ánh mắt cứng đờ, mặt không chút thay đổi đem tầm mắt quay lại bảng đen.
Lương Thiên Dục thở dài, bất đắc dĩ, nhưng hơn nữa là. . . Hối hận.
Y thật muốn xông tới, ôm chặt lấy hắn nói lời xin lỗi, nhưng đối với thương thế y đã tạo ra cho hắn, không phải vài câu giải thích là có thể được tha thứ.
Lúc này lớp B cũng ra về, Lương lão sư đứng trên bục giảng, khóe mắt thoáng nhìn thấy Lương Thiên Dục đang nhìn chằm chằm về hướng Lâm Dật, gã cười thầm, bước về phía Lâm Dật.
Hai người có chút vui vẻ nói chuyện với nhau, Lương Thiên Dục giận dữ trừng mắt nhìn nhưng lại không thể làm gì.
Mới vừa đi tới bãi đỗ xe, thấy một thân ảnh điềm tĩnh đứng trước bãi cỏ, Lương Thiên Dục ngốc lăng, không biết vị quản gia đáng lẽ đang ở nhà Ngô Dịch Khải tại sao lại xuất hiện ở đây.
“Dục thiếu gia, lão gia bảo ta đưa cho ngài cái này” Quản gia khom nửa người xuống, đưa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-ac-mong/1309686/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.