Giờ nghỉ trưa, Lương Thiên Dục theo cửa ban công nhảy vào phòng Lâm Dật, phát hiện bên trong không có một bóng người, trong lòng kịch kiệt khó chịu, y cắn môi, càng nghĩ càng giận, một quyền nặng nề dừng lại trên vách tường.
“Đáng giận….Lại là cùng tên kia đi ra ngoài sao?!”
Bốn ngày, Lâm Dật liên tục phóng bồ câu y bốn lần (là bỏ rơi + phớt lờ + lỡ hẹn, ta cũng không biết tìm từ gì có đủ những nghĩa này mà thay thế nữa nên để nguyên)
Nếu như chỉ là giờ nghỉ trưa thì thôi coi như xong, đằng này ngay cả lúc tan học, Lâm Dật cũng chỉ nói một câu rồi vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, leo lên xe của tên hỗn trướng kia.
Hỏi Lâm Dật làm gì, hắn chỉ nói bọn hắn bất quá là ra ngoài ăn một bữa cơm, thuận tiện trao đổi công việc của trường, bởi vì Lương lão sư mới về, có nhiều việc trong trường còn chưa hiểu rõ.
Nhiều lời! Tên nham hiểm kia, rốt cuộc là muốn lão sư làm cái gì?!
Leng keng.. leng keng…
Chuông đánh, không nghĩ tới y lại ngồi ngơ ngác đợi hết một giờ nghỉ trưa, y buồn bực đứng lên, ai ngờ vừa mở cửa lại cùng với hai người đang chậm chạp trở về kia đối mặt.
Bề ngoài tương tự, vị trí giống nhau, cùng cơ hồ tuổi tác cũng gần như nhau.
Chướng mắt!
“A, Lâm lão sư, cổ áo người hình như dính cái gì”, Nam nhân tiến sát lại, ôn như giúp hắn chà lau, “Ha, là cà vạt bị lệch, Lâm lão sư, ngươi thật là không chú ý gì hết”, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-ac-mong/1309685/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.