__________
Tô Cẩm Chi nâng mắt, cẩn thận nhìn Kiều Vũ, tựa như nhận thấy được ánh mắt của cậu, Kiều Vũ trong mắt khẽ mỉm cười.
"Bảo bối, há miệng ra." Kiều Vũ múc một thìa cháo, thổi thổi, đưa tới môi Tô Cẩm Chi. Hương thơm nồng nặc xộc tới lỗ mũi, bụng không biết cố gắng mà phát ra tiếng rầm rì, cậu xấu hổ cụp mắt xuống. Thấy vậy, ý cười trong mắt Kiều Vũ càng sâu hơn.
Với trường hợp trước đó, Tô Cẩm Chi không dám từ chối, ngoan ngoãn mở miệng uống hết cháo. Cứ như vậy, Kiều Vũ lại đút từng ngụm ngụm dỗ cậu ăn hết.
Sau khi đút ăn tới miếng cuối cùng, Kiều Vũ xoa xoa mái tóc của Tô Cẩm Chi khen thưởng, "Bảo bối thật ngoan."
Nhìn nụ cười trên mặt Kiều Vũ, Tô Cẩm Chi có chút hoảng hốt, cậu không thể gắn ghép nổi biểu tình vừa bạo ngược tức giận với biểu tình dịu dàng của anh bây giờ. Mới vừa rồi, toàn thân Kiều Vũ toát ra hơi thở đáng sợ, giống như dã thú trong rừng rậm nhìn thấy con mồi điên cuồng bắt lấy nó, con mồi này lại chính là mình, ánh mắt của Kiều Vũ như muốn nuốt sống cậu.
Nhìn thấy vẻ mặt hơi sững sờ của Tô Cẩm Chi, Kiều Vũ đặt bát sang một bên, lấy ra một tờ giấy, cẩn thận lau khóe miệng, còn để lại một câu, 'Bảo bối đợi anh" rồi đem bát xuống lầu.
Tô Cẩm Chi ngồi trên giường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh mặt trời chói chang, chim chóc ríu rít nhảy nhót trên cành, chốc chốc lại vỗ cánh bay đi. Cậu thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-ma-ta-yeu-tham-giam-cam-ta-roi/226243/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.