________
Kiều Vũ cẩn thận đặt Tô Cẩm Chi xuống giường, trên chiếc giường lớn màu trắng, toàn thân cậu bừng một màu hồng gợi tình, giống như quả đào chín mọng đang chờ người hái. Nhìn đôi mắt mông lưng đầy hơi nước của cậu, anh cảm thấy máu toàn thân như trào ngược trở nên nóng rực, điên cuồng muốn dung hợp người này thành, hoà tan trong máu thịt của anh.
Đôi mắt anh đỏ rực vì ham muốn, anh như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào cậu: " Bảo bối nghỉ đủ rồi, chúng ta liền bắt đầu đi."
Anh cúi xuống bắt đầu cởi cúc ác cho cậu. Tô Cẩm Chi bất giác thanh tỉnh đối diện với ánh mắt đỏ rực kia, trong tiềm thức lập tức tự nhủ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, cậu bắt đầu đấu giãy dụa.
"Đừng... đừng mà...không được..."
Cậu vừa khóc vừa cầu xin, mong nhớ lại học trưởng trong ký ức của mình, nhưng Kiều Vũ không những không dừng lại, ngược lại còn đem hai tay cậu đè lên đầu, cố định chặt chẽ nó lên đầu giường bằng xích sắt. Cậu hệt như cá trên thớt, sẵn sàng bị giết thịt bất cứ lúc nào.
Kiều Vũ kiên nhẫn cởi quần áo Tô Cẩm Chi, giống như đang đối đãi bảo vật vô giá trong viện bảo tàng, trên mặt lại toát lên tia thành kính, không đành lòng làm tổn thương cậu dù chỉ một chút. Tô Cẩm Chi nhìn Kiều Vũ nhấc chân mình, cởi bỏ lớp quần áo cuối cùng, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, xúc cảm nóng rát dâng lên. Tô Cẩm Chi như bị hãm trong biển lửa, tiếng kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-ma-ta-yeu-tham-giam-cam-ta-roi/1065173/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.