Xe taxi thuận lợi lái vào tiểu khu, Hứa Đình cám ơn tài xế lái xe, mang theo Hạ Mộ về nhà.
Sau khi vào nhà, sắc mặt Hạ Mộ tái nhợt, cứ ngốc lăng ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người.
“Đã không sao rồi.” Hứa Đình vỗ vỗ cậu, “Đừng sợ.”
Hạ Mộ hoàn hồn, miễn cưỡng gật gật đầu: “Cám ơn anh.”
“Đồ ngốc, với anh còn nói cám ơn?” Hứa Đình nắm bàn tay lạnh như băng của cậu qua, “Em có biết người kia là ai không?”
“Không biết, không quen.” Hạ Mộ lắc đầu.
“Vậy gần đây em có đắc tội ai không?” Hứa Đình cẩn thận từng li từng tí thăm dò.
“… Cũng không có.” Hạ Mộ cắn cắn môi, “Em không biết.”
“Vậy vé máy bay đâu?” Hứa Đình tiếp tục hỏi, ” Thời gian xuất phát của em, có ai biết?”
“Vé máy bay là anh trai đặt cho em, em không có nói với người khác.” Hạ Mộ trả lời.
Hứa Đình nghe vậy nhíu mày, trong đầu mới vừa hiện lên một ý niệm, Hạ Mộ lại giống như nhìn ra tâm sự của hắn, trước khi hắn đặt câu hỏi liền gấp gáp phủ nhận.
“Không thể là anh của em, tuyệt đối không thể!”
“Vì sao?” Hứa Đình hỏi.
Trong nhà Hạ Mộ làm buôn bán, nếu sản nghiệp gia đình lớn, vậy anh em bất hòa cũng chẳng có gì lạ, Tiểu Mộ đơn thuần, không có nghĩa là anh của cậu ấy cũng sẽ đơn thuần.
“Anh đừng nghĩ lung tung .” Hạ Mộ chọc chọc mặt của hắn, “Anh của em đối với em thật sự rất tốt, bản thân anh ấy mở Sở sự vụ luật sư, lại không thiếu tiền.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-khong-the-treu/1309610/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.