Lúc hai giờ chiều, phía chân trời đầy mây đen, mơ hồ còn có tiếng sấm truyền đến.
Cho dù Hạ Mộ lớn lên từ nhỏ ở trong đất liền, cũng có thể nhìn ra lúc này không thích hợp ra biển, vì thế đành phải ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách xem TV.
Gần như trong nháy mắt, bầu trời đã bị tia chớp xé ra, mưa tầm tã như trút nước ào ào rơi trên cửa kính, tiếng gió cùng với tiếng sóng biển, Hạ Mộ nghe mà kinh hồn bạt vía.
“Loại thời tiết này ở trên biển rất bình thường.” Hứa Đình bưng cho cậu một khay hoa quả, “Hết mưa thì tốt rồi.”
“Uhm.” Vẻ mặt Hạ Mộ có chút mất tự nhiên.
Không khí xấu hổ như vậy, đồ ngốc cũng có thể cảm giác được, Hứa Đình ở trong lòng thở dài, đặt khay đựng trái cây xuống đứng lên: “Tôi lên trên lầu đọc sách, có việc thì gọi tôi.”
Hạ Mộ gật gật đầu, tay chân không được tự nhiên cũng không biết nên đặt chỗ nào.
Tuy rằng rất muốn làm bộ như chuyện gì cũng chưa phát sinh, nhưng mà chỉ cần vừa nhìn vào mắt Hứa Đình, đầu óc liền trống rỗng, trong lòng toàn là hình ảnh đêm qua mình và anh ta nhìn nhau.
Nếu Hứa Đình tối hôm qua hôn xuống, mình đại khái… Sẽ không quá tức giận đi?
Sau khi đưa ra kết luận này, Hạ tiểu thụ sụp đổ rồi .
Nếu bản thân mình chán ghét anh ta, mọi chuyện liền dễ giải quyết hơn.
Nhưng vấn đề chính là, mình không chỉ không ghét Hứa Đình, ngược lại, còn có một chút thinh thích, một chút hâm mộ, một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-khong-the-treu/1309608/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.