Bốp!
Giữa không gian phòng y tế vốn không phải quá lớn bất thình linh vang lên âm thanh chói tai, vậy mà thành công đem tiếng khóc của người trên giường cho định trụ. Bản thân là người gây ra âm thanh này thật ra không có nghĩ gì nhiều, ngược lại đối với đau rát trên mặt trái ngược tâm tình hắn khó được trở nên thoải mái hơn. Nhưng khi nhìn thấy người trên giường vì vậy mà bị dọa nín, đôi mắt ngập nước hoảng hốt mờ mịt quay qua nhìn mình bằng biểu cảm không thể tin được thì hắn lại cảm thấy một cái tát kia đáng giá. Ít ra cậu đã chịu nhìn hắn. Cho dù hắn không phải là vì kích thích cậu mới làm ra chuyện này.
Cố Thời Minh mặc kệ một bên mặt nóng rát còn in hằn dấu bàn tay thật rõ ràng khiến cho hình tượng của mình trở nên khó coi, hắn cẩn thận ngồi xuống bên giường vừa vươn tay vỗ về bờ vai nhỏ gầy gò của cậu còn không quên há miệng tung lung dỗ dành: "Đừng sợ, anh không phải muốn dọa em đâu."
Ai biết người trên giường vẫn cứ giương đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn chằm chằm một bên sườn mặt vừa bị chính hắn đánh đến đỏ một hồi thì cánh mũi phập phồng lớn hơn, sau đó tiếng khóc càng thêm dữ dội không ngừng bật ra. Nhưng lần này cậu không chỉ khóc mà còn câu có câu không tố tố: "Anh... Oa... Xấu xa ô ô..."
"Hức oa... Anh làm vậy oa oa... Cho ai xem a ô ô..."
"Anh oa oa... Anh có giỏi ô ô... Giỏi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-khong-quen-khong-biet-xin-dung-dong-tay-dong-chan/2875428/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.