Mộc Du nhìn tô cháo rồi nhìn hắn một cái thật nhanh, sau đó vẫn nhích cái mông ngồi lên cái ghế bên cạnh bàn học, cầm muỗng bắt đầu ăn.
Trong lúc cậu ăn người đàn ông kia cũng kiếm ở đâu một cái ghế rồi ngồi bên cạnh yên tĩnh nhìn cậu ăn.
Bởi vì hắn nhìn đến chăm chú, nhìn đến xuất thần nên Mộc Du có muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được. Cuối cùng cậu bị nhìn đến nhộn nhạo mà không nén được lén lút đưa mắt lên nhìn lại. Lúc đụng vào ánh mắt của đối phương thì như con thỏ nhỏ hoảng sợ cúi đầu xuống.
Nhưng cậu đợi mãi vẫn không thấy người đàn ông nói gì, trong lòng vừa hoảng hốt lại sốt ruột vừa muốn biết phản ứng của hắn mà bối rối.
Lời thứ hai ngẩng đầu lên sau khi đã đấu tranh tâm lý một ngàn lần Mộc Du mới nhận ra người bên cạnh tuy rằng mắt thì nhìn cậu đó, nhưng hồn đã đi phương nào. Bởi lẽ hắn mới không phản ứng lại khi bị cậu nhìn lén.
Mộc Du không biết cảm xúc trong lòng mình khi nhận ra điều này là gì nữa. Cậu biết mình nên cảm thấy may mắn, thế nhưng trong lòng lại không nhịn được mất mát.
Mộc Du a Mộc Du... Rốt cuộc thì mày muốn thế nào đây...
Mày không ngừng xua đuổi anh ta là vì mày ghét anh ta sao? Hay đây chỉ là hờn dỗi của mày?
Nếu là hờn dỗi... Ha ha... Mỉa mai quá rồi Mộc Du.
Bảy năm rồi Mộc Du, cho dù có chuyện gì thì cũng nên sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-khong-quen-khong-biet-xin-dung-dong-tay-dong-chan/2875419/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.