Cố Thời Minh trông mà dở khóc dở cười. Nhưng hắn còn chưa kịp giải thích Lạc Thiên ở bên cạnh đã rống lên: "Aaa!! Không phải chứ!! Uổng cho anh được xưng là nam thần, ngày ngày nhận được bao nhiêu là thư tình lại không biết muốn làm quen với người ta là phải tỏ tình!"
"Tội nghiệp Du Du của tôi!"
Hắn làm có hơi quá khiến Tống Thạch buồn cười không nhịn được xoa đầu hắn một trận, chọc hắn la oai oái lên: "Du Du nào của cậu hả? Nói năng cho cẩn thận coi chừng bị bạn cùng phòng đánh cho vỡ mặt đấy!"
"Ít nhất hiện tại vẫn chưa phải là của hắn được không!! Ai ai anh buông ra coi!"
Lạc Thiên sức lực không lại hắn nhưng vẫn cố gắng biện giải. Sau đó không tránh khỏi quần nhau một trận với nhau, mặc dù cả quá trình toàn là Tống Thạch chiếm tiện nghi của người nào đó mà người ta chẳng hề biết.
Cố Thời Minh thấy họ như vậy thì ý định muốn mở miệng giải thích cũng bay đâu mất. Mặc kệ bọn họ, bản thân hắn lại tiếp tục chuyên tâm vẽ cho xong bản mẫu của chiếc nhẫn.
Nhưng hắn tính thì rất tốt, lại không tính được Lạc Thi Nhu đã trở về, còn biết chuyện hắn ở sau lưng cô ta ân ái với người khác.
Kết quả mấy ngày sau, thời điểm Cố Thời Minh vừa từ cổng trường đi vào, hắn chỉ mới đến được cổng ký túc xá đã nhìn thấy bóng dáng Lạc Thi Nhu đang chờ ở dưới một hàng bạch quả đang kết quả. Bộ dáng không khác gì đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-khong-quen-khong-biet-xin-dung-dong-tay-dong-chan/2874987/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.