Người đang đơn phương đánh người kia từ thời điểm hắn xuất hiện đã không còn đánh nữa. Cũng có lẽ là do hắn đã đánh đủ rồi, kẻ kia cũng giống như đã bất tỉnh nhân sự. Thấy Trịnh Thương đụng vào Mộc Du sắc mặt hắn có hơi biến hóa một chút nhưng không có nói gì, cũng không có chen tới. Bởi vì hắn nhận ra Mộc Du biết người mới đến.
"Trịnh Thương... Mang... Mang tôi đến bệnh viện..."
Mộc Du nào có sức trả lời nhiều câu hỏi của hắn đến vậy. Cậu chỉ nói được một câu này rồi co người, cố gắng dùng hai cánh tay ôm chặt lấy thân hình của mình, môi bậm lại đến mức muốn bật máu nhưng cậu cứ như không hề hay biết. Bộ dạng đè nén khiến người sợ hãi. Trịnh Thương dù có ngu cũng biết lúc này bản thân nên làm theo lời cậu trước.
"Được được, tôi mang cậu đi."
Lúc hắn xốc cậu lên, cảm nhận toàn thân cậu nóng bừng thì có vẻ đã phần nào nhận ra tình huống trên người cậu. Nhưng hắn vẫn cố nén, lại không quên nói với người có vẻ là đối tượng đã cứu Mộc Du, giúp người thì giúp đến tận Tây Thiên bày tỏ: "Anh bạn này, có vẻ anh biết rõ mọi chuyện ở đây nhất. Làm ơn mang kẻ này đến sở cảnh sát, hoặc là gọi cảnh sát cũng được. Cảm ơn anh đã giúp bạn tôi."
"Tôi đã gọi cảnh sát rồi, hắn sẽ không tỉnh lại liền đâu. Để tôi cùng anh dìu cậu ấy đến bệnh viện."
Sở Dịch vừa nói vừa đi đến bên cạnh, ý đồ muốn giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-khong-quen-khong-biet-xin-dung-dong-tay-dong-chan/2874951/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.