Câu này tuy hắn không nói ra nhưng thiết nghĩ Cố Thời Minh sẽ hiểu được. Cũng có lúc hắn nghĩ Cố Thời Minh chỉ là muốn đến đón Mộc Du, nhưng hắn vẫn nhớ rõ vẻ mặt lo sợ dùng bộ dạng gấp gáp của đối phương mới nãy nên mới loại trừ khả năng này đi.
"Trước đó Du Du có gọi cho tôi, nhưng chỉ nói được vài chữ đã mất liên lạc."
Cố Thời Minh hơi nghiến răng đáp, vừa không tiếng động ổn định lại người trong ngực.
Hắn không nói nhiều nhưng Trịnh Thương hiểu. Thì ra trước đó Mộc Du ra ngoài là để gọi điện thoại cho bạn trai.
Mắt thấy cổng bệnh viện đã ở trước mặt, hai người không nói chuyện nữa. Dù sao mọi chuyện cũng không khó đoán. Có bao nhiêu lời Trịnh Thương đã nói gần hết rồi, lại suy đoán một chút là ra được cả.
Sau khi Mộc Du được cứu trị hai người mới có thời gian để ý chuyện khác. Trước tiên Cố Thời Minh tiếp điện thoại của ba Cố, bởi vì hắn đi quá gấp, biểu tình lại không đúng nên ông không yên tâm, lại sợ gọi lúc hắn đang lái xe sẽ ra chuyện nên nhịn đến giờ. Còn Trịnh Thương thì liên lạc với bạn học còn đang chơi ở quán bar, nói sơ qua một chút chuyện ở đây chứ không nói rõ. Sau đó không bao lâu thì cảnh sát gọi tới, nói muốn xác nhận tình huống của Mộc Du để xác minh tội của kẻ họ bắt về kia.
Không lâu sau đó cảnh sát đến cùng với Sở Dịch.
Cảnh sát thì nói chuyện với bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-khong-quen-khong-biet-xin-dung-dong-tay-dong-chan/2874949/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.