Editor: Con mèo có cánh
“Em……” Tôi có chút nghẹn ngào, hy vọng tiếng mưa rơi có thể che đi âm thanh run rẩy của tôi: “Không cần che toàn bộ cho em, anh, anh như vậy sẽ bị ướt mất.”
Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, ngữ khí của Tiếu Hàm có chút lạnh lùng: “Sẽ không đâu, đi đường cẩn thận nào. ”
“Em……” Tôi cắn cắn môi, nỗ lực không cho nước mắt chảy ra: " Đàn anh, em thi không tốt rồi.”
“Đã biết, nhìn vẻ mặt của em là đủ hiểu rồi.” Tiếu Hàm nhàn nhạt nói: “Đứng hạng thứ mấy?”
Tôi khẽ cắn môi, nửa ngày mới nói: “Hạng…… Chín.”
“Vậy cũng không tệ lắm mà.” Tiếu Hàm hơi có chút kinh ngạc, sau đó nhanh chóng quay đầu nhấp môi cười cười.
Tôi: " Hạng chín....... Đếm ngược”
Tiếu Hàm không nói.
Tôi muốn khóc: “Meooo~”
Cánh tay của Tiếu Hàm đang ôm eo tôi nắm chặt lại một chút, trầm giọng nói: “Đừng, trở về rồi lại nói.”
Tôi: “…… Meooo~”
Vì thế, một đoạn đường Tiếu Hàm không nói chuyện, rất rõ ràng hắn đang tức giận.
Thời điểm hắn thật sự tức giận thì còn tốt, tôi hiện tại đã học được 18 tiếng kêu của các loài mèo, trở về nhất định phải biểu hiện thật tốt.
Tô Thành và Vương Tử Trác còn chưa có trở về, Tiếu Hàm sắc mặt không tốt lắm, tôi vào cửa cẩn thận mà kéo kéo tay áo của Tiếu Hàm, nhìn thấy ống tay áo của hắn đã ướt hết, nhưng mà tôi……: “Đàn anh, em……đau bụng.”
Thật sự rất đau, đã đau một ngày rồi.
Tiếu Hàm tránh khỏi cánh tay của tôi, cởi áo khoác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-em-se-sinh-be-con/920327/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.