Xin chào.
Tôi là Đường Bách Ngọc.
Năm nay tôi đã là sinh viên năm ba của trường đại học y danh giá nhất thành phố. Nói ra thì cũng có chút tự hào vì bản thân đó giờ không nghĩ là sẽ vào được chỗ này,dù gì thì đây cũng là trường đại học y duy nhất ở thành phố này mà.
Bản thân tôi tự nhận mình là người ngại phiền phức,rất lười rất rất lười.
Tự nhớ hồi tôi còn đang là cô học sinh năm cuối cấp ba,mụ mụ nghiêm túc ngồi nhìn đối diện tôi,tôi cũng rất ngoan ngồi yên lặng nhìn bà.
Tầm được năm phút,mụ mụ bắt đầu ngồi không yên có lẽ do thái độ của tôi,chỉ thấy bà hai mắt rực lửa mở miệng nói.
"Bách Ngọc,đứa trẻ đẹp trai Lương Viên ở nhà đối diện đậu đại học y duy nhất ở thành phố rồi."
Tôi nghiêng đầu rồi lại gật đầu.
Mụ mụ lại càng sốt ruột hơn ban đầu,âm thanh cũng tăng lên vài nốt.
"Bách Ngọc,mẹ không muốn nhà mình thua nhà bên đó! Bách Ngọc con cũng thi vào đại học đó đi!"
Tôi tính tình đó giờ rất ngại những chuyện phiền phức và đặc biệt tôi chính là người thuộc thể loại nuông chiều người nhà. Nghe mụ mụ nói muốn tôi vào đại học y,tôi liền rất ngoan ngoãn cầm hồ sơ đi nộp vào trường đại học,cắm đầu ngày đêm ôn bài rốt cuộc cũng đậu vào với số điểm sát nút.
Thật may mắn.
Mụ mụ nhà tôi lúc ấy chính là bộ dạng kinh hỉ vui vẻ đến mức trên mặt lúc nào cũng treo lên nụ cười rực rỡ như hoa.
Thậm chí bà còn tự hào đi khoe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-truong-anh-that-phien/133175/chuong-1-0.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.