Edit: Hyukie Lee 
Đều nói ngày có nghĩ đêm mới mơ, chẳng lẽ ngày thường Hạ Thâm đều nghĩ mình rất không chủ động sao? 
Kiều Thiều hơi ngẫm lại bản thân một chút, quả thực là y không chủ động thật, lần nào cũng là Hạ Thâm… 
A a a, thôi bỏ đi, Kiều Thiều tỉnh hồn lại, y nào dám chủ động? Không chủ động đã… Còn chủ động nữa… 
Trong hiện thực là không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, không bằng… 
Tâm tư Kiều Thiều vừa động, quyết định bồi thường người nào đó ngay trong mộng. 
Dù sao cũng là mơ, Hạ Thâm muốn vui thế nào thì vui thế ấy! 
Kiều Thiều bỏ điện thoại xuống, quay đầu nhìn hắn. 
Hạ Thâm cũng đang nhìn y. 
Kiều Thiều xê mông qua, Hạ Thâm nở nụ cười dung túng, giơ cái cặp lên, Kiều Thiều lưu loát nằm lên đùi người kia. 
Tên này tính tình thế nào mình còn không biết ? Kiều Thiều cong môi nghĩ, nếu Hạ Thâm muốn chơi thật, vậy thì chơi luôn ! 
Nửa giờ trong mơ đương nhiên không phải nửa giờ thật, cảm giác chỉ nhắm mắt một hồi, bọn họ đã đến trường học. 
Khi Kiều Thiều đứng lên, Hạ Thâm vẫn ngồi đằng kia không nhúc nhích. 
Kiều Thiều hỏi : “Làm sao vậy ?” 
Hạ Thâm bất đắc dĩ nói : “Chân tê rồi.” 
Đúng rồi, không nhúc nhích gì bị tê là phải, cái mộng này của ngài cũng logic quá rồi đó ! 
Tài xế xuống xe mở cửa cho bọn họ, Hạ Thâm cố nén đau đớn như kim đâm trên đùi, lết xuống. 
Kiều Thiều thấy hắn như vậy lại đau lòng : “Để tôi xoa xoa cho nhé ?” 
Hạ Thâm cầm tay y : 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-ngoi-cung-ban-khong-can-an-ui/1310570/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.