Edit: Hyukie Lee
Một người hai người, thế mà không ai nói!
Kiều Thiều tắt màn hình, ôm gối hờn dỗi, hờn trong chốc lát liền cong khóe miệng —- Đại Kiều thế mà tìm Hạ Thâm Thâm nói chuyện phiếm, xem ra lão ba đã thật sự chấp nhận hắn rồi.
Cười một lát lại bắt đầu dỗi: “A a a, rốt cuộc bọn họ đã nói cái gì!”
Kiều Thiều cầm điện thoại, nhìn đoạn voice chat kia cũng không dám ấn vào nghe lại: “Không nói thì thôi dẹp đi.”
Hạ Thâm hỏi: “Thật sự muốn nghe à?”
Ánh mắt Kiều Thiều lại sáng lên lần nữa: “Không được nói bừa.”
Hạ Thâm gọi video qua, Kiều Thiều nhận.
Hạ Thâm ngồi trên ghế, nhìn Kiều Thiều ngủ trên cái giường giống mình, trong lòng thoải mái: “Thế thì tôi nói.”
Kiều Thiều thúc giục: “Nhanh lên!”
Hạ Thâm chậm rãi: “Thật ra bác đến nhắc nhở tôi, trước mười tám tuổi không cần…” Làm quá căng với Tạ gia.
Hắn còn chưa nói xong, mặt Kiều Thiều đỏ lên, bíp một tiếng, cắt đứt video.
Hạ Thâm khẽ cười ra tiếng.
Kiều Thiều thẹn quá thành giận: “Ngủ!”
Xong rồi, đừng nói Đại Kiều nói với Hạ Thâm cái này thật nhá?
A Đại Hoàng Kiều có thể nào đứng đắn một chút hay không!
Hạ Thâm cố ý không giải thích, nói một câu ngủ ngon với người kia xong liền đi tắm rửa.
Kiều Thiều nằm trên giường lăn qua lăn lại một hồi cũng ngủ mất.
Y không đeo tai nghe, trong phòng không có âm nhạc, giữa đêm khuya yên tĩnh, khóe môi lại nhếch lên nụ cười, ngọt tư tư mà ngủ say.
Ác mộng kéo dài mấy năm rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-ngoi-cung-ban-khong-can-an-ui/1310556/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.