Edit: Hyukie Lee
Hai người ngồi xuống sofa, đặt nhật kí lên bàn trà.
Hạ Thâm cầm bút, ánh mắt nhìn chằm chằm dòng kẻ ngang, từ đầu tới cuối vẫn không thể viết xuống dù chỉ một nét.
Nhật kí gia truyền… Bảo vật ấm áp của cả ngôi nhà do mẹ Kiều Thiều để lại, bây giờ hắn đã có thể viết chữ lên.
Nghĩ như thế, tay Hạ Thâm lại nhè nhẹ run.
Kiều Thiều kiên nhẫn chờ đợi.
Rốt cuộc Hạ Thâm cũng đặt bút được, trong nháy mắt đầu bút chạm lên trang giấy, cả lồng ngực đều là ấm nóng.
“Này…” Kiều Thiều nói: “Ngòi bút sắp đâm lủng giấy rồi kìa!”
Hạ Thâm hoàn hồn, hắn cuống quít nâng bút lên, bộ dáng hệt như học sinh tiểu học mới tập viết chữ.
Kiều Thiều bị đùa cười: “Sao lại lo lắng dữ vậy?”
Hạ Thâm: “…”
Kiều Thiều trêu ghẹo: “Học thần thi lần nào cũng nộp bài trước cũng tròn điểm mà cũng lo lắng sao?”
Hạ Thâm hít nhẹ một hơi, thong thả mở miệng: “Tôi không biết viết gì cả.”
Đến một chữ nhà hoàn chỉnh hắn cũng không có, sao lại biết nên viết gì nên cuốn sổ kì diệu như thế.
Kiều Thiều rút cây bút từ trong tay hắn ra: “Viết đại đi, nghĩ gì viết đó…”
Nói xong liền viết trước, ngay bên cạnh chữ của Kiều Tông Dân, một hàng chữ mượt mà đáng yêu.
Hạ Thâm nhìn chăm chú hồi lâu, Kiều Thiều viết là ——- Hạ Thâm Thâm rất không tiền đồ nha, cầm bút còn run run, hóa ra học thần cũng có lúc lo lắng.
Hạ Thâm: “…” xin hãy tôn trọng editor là mình, đừng ăn cắp!
Kiều Thiều dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-ngoi-cung-ban-khong-can-an-ui/1310554/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.