Edit: Hyukie Lee
Hai cha con ôm nhau mà khóc, khi ác mộng kéo dài mấy năm tiêu tán, bọn họ đẩy ra mây mù dày nặng, thấy được quang mang chói mắt, thấy được nụ cười chân thành.
Dương Vân qua đời vì bệnh, trong năm mà Kiều Thiều mất tích, bà tìm con bất kể đêm ngày, nhịn ăn mấy ngày mấy đêm sau đó té xỉu, vốn tưởng chỉ mệt nhọc quá độ, ai ngờ làm kiểm tra sức khỏe xong lại lòi ra ung thư gan.
Lúc ấy Kiều Tông Dân thiếu chút nữa điên lên, Dương Vân ôm hắn lại: “Đại Kiều, em tin nhất định Tiểu Dật sẽ trở về.”
Kiều Tông Dân ôm chặt lấy bà, như người chết đuối nắm chặt khúc gỗ trôi.
Dương Vân ôn thanh nói: “Em bệnh là chắn tai cho con, tin em đi, nhất định nó sẽ bình an trở về.”
Lòng Kiều Tông Dân như dao cắt, mà hắn lại không thể ngã xuống, cái nhà này đã sụp mất một nữa, nhất định hắn phải chống lên.
Điều kiện chữa bệnh có hạn, tuy ung thư gan không thể chữa khỏi, nhưng chỉ cần có đủ tiền tài là có thể kéo dài thọ mệnh. Mỗi giây mỗi phút y học đều đang tiến bộ, các vị thuốc mới lẫn phương thức trị liệu không ngừng đổi mới, lấy điều kiện của bọn họ, Dương Vân có thể nhận được trị liệu tốt nhất.
Chỉ cần kéo dài một năm, hai năm, năm năm, chắc chắn sẽ có đột phá, trị không dứt điểm cũng sẽ có tiến triển mới…
Nhưng mà, trạng thái tâm lý của Dương Vân quá kém.
Kiều Thiều mất tích một năm, Dương Vân trắng đêm khó ngủ, mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-ngoi-cung-ban-khong-can-an-ui/1310551/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.