Edit: Hyukie Lee
Kiều Thiều không còn lời gì để nói: “Thôi coi như xong, kiếp sau tôi không cần diễn nữa.”
Hạ Thâm: “Đừng xem nhẹ mình.”
Kiều Thiều: “Tôi cũng phải tự hiểu lấy mình.”
Hạ Thâm cười nói: “Tự tin lên, cậu rất xuất sắc.”
Trong lòng Kiều Thiều thoải mái: “Chỉ có mình cậu thấy vậy.”
Hạ Thâm vừa định nói tiếp, Kiều Thiều cong khóe môi: “Cũng đủ rồi.”
Hạ Thâm nhìn vào phía y: “Hửm?” Hiếm khi có lúc Hạ Thâm nghe không hiểu gì.
Mí mắt Kiều Thiều run rẩy, ngại ngùng mà nói: “Tôi nói là… Ừm, có mình cậu là đủ rồi.”
Đột nhiên, tầm mắt Hạ Thâm trở nên nóng cháy.
Kiều Thiều nói xong lại cảm thấy có ý nghĩa khác, nhanh chóng giải thích: “Ý tôi là có mình cậu thấy tôi xuất sắc thôi cũng đã đủ rồi, người khác cảm thấy thế nào tôi không quan tâm…”
Sao có vẻ giải thích lại càng không xong hơn!
Kiều Thiều ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi ngươi Hạ Thâm.
Hai người đứng dưới chân núi, mặt trời chói mắt soi rọi rõ ràng.
Hạ Thâm thấy được trái tim Kiều Thiều.
Kiều Thiều cũng nhìn thấy hắn.
Hai trái tim dưới ánh mặt trời, tần suất nhảy lên giống hệt nhau.
Kiều Thiều hiểu tầm mắt này, nhỏ giọng nói: “Ở đây, ở đây có rất nhiều người.”
Ngụ ý là không được hôn y trước mặt nhiều người như vậy, hôn trán cũng không được!
Hạ Thâm vẫn biết nặng nhẹ, chỉ lặng lẽ chạm mười ngón với y, hạ giọng: “Ai kêu cậu chọc tôi.”
Kiều Thiều cọ một phát đỏ mặt: “Tôi nào có!”
Hạ Thâm nhìn y không chớp mắt.
Kiều Thiều ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-ngoi-cung-ban-khong-can-an-ui/1310535/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.