Edit: Hyukie Lee
“Không… Thầy…”
Một câu của Kiều Thiều còn chưa dứt, Hạ Thâm đã tiến lên cầm tay y: “Đi thôi, bạn học.”
Nhìn đến trêu tức trong mắt hắn, Kiều Thiều phúc chí tâm linh, ngộ đạo!
Cái gì mà ban quốc tế cái gì Lâu Kiêu cái gì mà bạn cùng phòng.
Căn bản hắn là Hạ Thâm ban nhất ngồi cùng bàn!
Lão Đường thấy quan hệ hai người không tồi, cười ha ha: “Về chỗ đi, học thôi.”
Kiều Thiều như con vịt bị vấp cái giá, khập khiễng lơ lửng đầy hiềm nghi mà về chỗ ngồi.
Hạ Thâm ngồi bên cạnh, nghịch nắng cười cười: “Kiều Thiều?”
Chữ ‘Thiều’ hắn đọc là âm hai, vì âm cuối của Kiều và Thiều đều ghép vần là ‘ao’, chợt nghe rất giống Thiều Thiều, cũng có chút giống Kiều Kiều.
Kiều Thiều nhanh chóng sửa đúng: “Là Thiều!” Âm bốn!
Không nghĩ tới tên học tra này còn biết không ít, chỉ nghe hắn nói: “Dĩ mộng vi mã, bất phụ thiều hoa, chẳng lẽ không phải Thiều này?”
Là cái này, chữ này cũng có hai tiếng, nhưng mà…
Kiều Thiều nói: “Chỗ tôi ở đọc là âm bốn.”
Âm hai nghe rất phiền muộn, không chút khí phách.
Hạ Thâm đáp: “Thì ra là thế.” Qủa thực có tình huống như vậy.
Chuyện tới bây giờ, đương nhiên Kiều Thiều đã minh bạch, người mà y vẫn luôn nghĩ là Lâu Kiêu thật ra là ngồi cùng bàn Hạ Thâm.
Giáo bá học tra gì chứ, thật ra chỉ có một học tra.
Kiều Thiều ngẫm lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày này, cảm thấy mắt mình cũng chưa mù hẳn.
Lúc ấy y và Trần Tố đứng xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-ngoi-cung-ban-khong-can-an-ui/1310455/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.