Theo như đúng kế hoạch đã bàn trước đó, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Lê Học nhanh chóng cuốn gói tập vở vào balo rồi phi như bay đến lớp học của Hạ Trì. May mắn thay, Lê Học không bị lố thời gian, vì hiện tại Hạ Trì vẫn còn trong lớp, hắn đang chuẩn bị rời đi. "Canh chuẩn vãi linh hồn, mình giỏi quá đi mất." Lê Học tự khen chính mình. Trên hành lang, trên cầu thang, trên sân trường, Lê Học chuyên nghiệp theo dõi Hạ Trì y hệt như một thám tử tư tài ba, trốn núp vô cùng điêu luyện. Dù Hạ Trì cậu ta có con mắt phía sau thì cũng thể nào phát hiện ra mình. Lê Học tự tin ngời ngời. Biết Hạ Trì chạy mô tô, nếu như làm thám tử tư mà đi bộ để hành nghề thì đúng là một vết xước thất bại, chính vì vậy mà Lê Học đã nhờ một người quen cho cậu mượn xe máy từ hôm qua. Đây là thứ ba trong đời cậu chạy xe máy, tuy chạy cũng khá ổn nhưng tâm lý lại có chút sợ hãi và lo lắng vì đường khá đông đúc, mà Hạ Trì lại chạy nhanh như tên bắn vậy. Suốt ba mươi phút đồng hồ, Lê Học chạy theo phía sau của Hạ Trì và không có dấu hiệu dừng lại tại một nơi nào đó. Vì Hạ Trì cứ chạy mãi chạy mãi, chạy thêm một lát nữa là đi vào trung tâm thành phố luôn rồi. "Cái tên này rốt cuộc là muốn đi đâu vậy chứ?" Lê Học dốt ruột vì xe cộ càng ngày càng nhiều hơn, mà ánh sáng của ban ngày lại đang dần tắt. Cảm giác chạy xe vào ban ngày và ban đêm đối với Lê Học rất khác nhau. Ban ngày thì còn nhìn rõ đường, còn ban đêm thì toàn là ánh đèn xe, mà Lê Học cậu lại còn bị cận nữa chứ, bị đèn xe ở phía trước soi chiếu, đây chuẩn xác là cảm giác lo lắng và khó chịu. Đúng lúc này, đèn giao thông ở phía trước đã chuyển sang màu đỏ, Hạ Trì lại vừa vặn vượt qua khi đèn nhấp nháy, còn Lê Học thì hiển nhiên là bị bỏ lại phía sau, lúc cậu đi đến chỗ đèn giao thông thì xe đã dừng lại chật kín. Cơ bản là Lê Học không thể vượt lên được. Cuối cùng cậu lại đành bất lực. Lúc đi lên một đoạn, cậu đã bị mất dấu Hạ Trì. Lê Học quay lại trở vào bệnh viện với Thế Sinh, sau đó thông báo là nhiệm vụ thất bại. Thế Sinh nói: "Ngày mai cậu tiếp tục đi, không được bỏ cuộc." Hạ Trì về đến nhà, Andy đi đến đứng trước mặt hắn: "Bạn cậu hôm nay không ổn cho lắm." "Không ổn?" Hạ Trì chưa hiểu. "Cậu ấy bị sốt." Hạ Trì thở phào, vậy mà hắn tưởng đâu Andy sẽ báo với hắn Bách Thời đập phá đồ đạc làm loạn hay là tìm cách bỏ trốn nhưng không thành cơ chứ. Hắn bâng quơ: "Ừm." "Không định đưa cậu ấy đến bệnh viện sao?" "Không cần." Hạ Trì đem bóp tiền ra, đưa cho Andy tiền công ngày hôm nay, sau đó lại lấy ra thêm vài tờ tiền nữa, nhờ Andy trước khi ra về thì hãy mua giúp hắn thuộc hạ sốt. Andy nhận lấy rồi rời đi, lúc đi đến cửa, Hạ Trì lại gọi: "Mà quên nữa, ngày mai cậu không cầm tới đây đâu. Công việc của đến đây là xong rồi." "Sao vậy? Tôi không cần đến chăm sóc Vĩnh Kiệt nữa sao? Tôi làm sai cái gì à?" Andy hơi mất bình tĩnh khi đột nhiên bị đuổi việc. Công việc này đúng kiểu việc nhẹ lương cao, cậu rất có chấp niệm với công việc này. "Không phải cậu làm sai, mà là tôi không cần phải thuê cậu nữa vì tôi sẽ là người chăm sóc cậu ấy." "Nhưng cậu còn phải đến trường không phải sao?" "Đó là chuyện của tôi, cậu đừng có nhiều lời. Tôi nhờ cậu đi mua thuốc đấy có nhớ không? Đi nhanh dùm cái." Andy không cam tâm, nhưng cũng đâu còn cách nào khác. Mua thuốc xong, Andy quay lại gặp Hạ Trì đưa thuốc cho hắn. Hạ Trì lại cho Andy thêm một số tiền nữa coi như phúc lợi cuối cùng của hắn dành cho cậu. Tối hôm đó Bách Thời sốt khá cao, Hạ Trì cả đêm ngủ không tài nào ngủ được vì cảm thấy phiền phức. Nhưng lại không có cách nào khác, nếu hắn không chăm sóc cho người ngày, người này sẽ chết thì lại thêm phiền. Vã lại, hắn còn chưa giải tỏa được mối hận trong lòng nữa kia mà, Bách Thời mà chết thì Hạ Trì hắn lấy ai ra để trả thù bây giờ. Bách Thời ho liên tục, cổ họng khô ran, khều khào nói: "Nước." Hạ Trì nằm bên cạnh nghe vậy, bèn ngồi dậy rót một ly nước, sau đó đỡ Bách Thời ngồi lên, đổ nước từ tốn vào miệng cậu. Uống nước xong Bách Thời lại ngủ tiếp. Đến gần sáng, Hạ Trì thấy Bách Thời không còn dấu hiệu "sẽ còn làm phiền" hắn nữa, hắn yên tâm nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ. Trong lúc đang lim dim, Hạ Trì cảm thấy người ở bên cạnh đang động đậy, lúc hắn mơ màng mở mắt ra, hắn đã thấy Bách Thời trở mình co rúm người lại, ôm lấy cánh tay của hắn như một chú cún nhỏ đang sợ hãi mà run lên. Hạ Trì thử mở miệng hỏi: "Lạnh à?" Bách Thời không trả lời, cậu vẫn ngủ ở đó, chỉ có cơ thể là không ngừng run lên. Chốc lát sau, Bách Thời hé miệng: "Mẹ ơi… mẹ, con muốn gặp mẹ." Bách Thời vì sốt nên bị mớ rồi. Hạ Trì thấy dáng vẻ của Bách Thời nhỏ bé siết chặt lấy cánh tay hắn thì có chút mềm nhũn người, hắn nâng tay sờ lên khuôn mặt của cậu, đắm chìm trong điệu bộ của đối phương. Vài giây sau, hắn giật mình: "Mày đang làm cái quái gì vậy? Không được động tâm lần nữa. Mày đang trả thù cậu ta không nhớ sao?" Nghĩ vậy, Hạ Trì rút cả hai tay về, ngồi dậy leo xuống giường, bỏ mặc Bách Thời tội nghiệp đang run cầm cập ở lại trong căn phòng, còn hắn thì ra ngoài hóng gió từ lúc trời bắt đầu rạng sáng. Lúc Hạ Trì trở về nhà thì đã là sáu giờ sáng. Bách Thời vẫn nằm trong phòng ngủ vẫn chưa hồi tỉnh. Hạ Trì khom người sờ lên trán cậu. "Sốt cao hơn rồi." Hạ Trì bực bội: "Hôm qua đã uống thuốc rồi còn gì, sao vẫn chưa hết vậy trời?" Hạ Trì từ xưa đến giờ chưa một lần nào phải chăm sóc người bệnh, dĩ nhiên là hắn không có kinh nghiệm rồi. Thực ra, ngày hôm qua sau khi tan học, Hạ Trì đã thấy và phát hiện Lê Học ở phía sau bám đuôi mình, nhưng hắn vẫn bình thản tỏ ra như chưa phát hiện. Dụ Lê Học chạy theo lòng vòng, rốt cuộc cũng cắt đuôi được nhờ cây đèn đỏ. Hạ Trì biết Lê Học chính là đang nghi ngờ hắn có liên quan đến sự biến mất của Bách Thời, cũng bởi vì thế mà trong tích tắc đó hắn đã nghĩ ra một phương án khác. Hôm qua, khi hắn về đến nhà, hắn đã bảo Andy không cần đến làm việc vào ngày hôm sau nữa, bởi vì lúc đó hắn đã suy nghĩ đến chuyện hắn sẽ mang Bách Thời đến một nơi xa khác, một nơi mà ở đó chỉ có một mình biết và nhìn thấy được Bách Thời. Nhưng không ngờ, Bách Thời lại sốt nặng như vậy, dù không muốn thừa nhận, nhưng Hạ Trì thật sự không dám để Bách Thời ra ngoài và đi xa trong tình trạng tệ như thế này. Hạ Trì nghĩ cách, sau đó quyết định gọi điện cho Lệ Thi: "Mẹ à, mẹ có đang rảnh không vậy?" Lê Thi không trả lời vào câu hỏi của Hạ Trì ngay, Lệ Thi nói xéo: "Ôi trời, thì ra tôi có thằng con trai này, vậy mà tôi tưởng tôi có chồng mà không có đứa con nào ấy chứ. Từ lúc chuyển ra ở riêng thì nó liền quen mẹ của nó luôn rồi." "Được rồi được rồi, mà nói gì cũng được. Bây giờ tập trung vào chuyện của con trước đi." "Chuyện gì?" "Ngày xưa con có bị sốt bao giờ không?" "Có đấy, hình như có một lần. Thế nào? Sao tự nhiên lại hỏi việc này?" "Thế lúc đó mẹ chăm sóc cho con thế nào?" Lệ Thi nghe xong câu hỏi từ có chút gượng, thật ra thì lần đó không phải bà chăm sóc cho Hạ Trì, vì bà với Hạ Cảnh Thâm khi ấy bận gần chết, bây giờ nghe Hạ Trì hỏi, bà bất giác cảm thấy lúc ấy mình hơi vô tâm, nhất thời không trả lời được. Hạ Trì hối thúc: "Sao mẹ không nói gì? Mẹ đi ngủ rồi à?" "Ngủ cái gì mà ngủ, con điên à." "Vậy mẹ mau trả lời đi." "Ừ thì thật ra, lúc đó mẹ không đủ thời gian để chăm sóc con. Tất cả là do dì Từ và Bách Thời, hai người đó từ đầu đến cuối là luôn ở cạnh con. Hạ Trì à... mẹ xin lỗi nhé." Mặt Hạ Trì không biến đổi: "Có gì mà phải xin lỗi." Hạ Trì biết ba mẹ mình bận ma bận đến nổi không có thời gian để dạy dỗ hăn khiến hắn trở thành một con người như ngày hôm nay đây này. Dù sao thì Hạ Trì cũng không trách bọn họ, chuyện đã xảy ra rồi còn gì, ngang tàng thì hắn cũng ngang tàng rồi, khốn nạn thì hắn cũng khốn nạn rồi, trách cứ làm gì cho mệt. Hạ Trì chào tạm biệt Lệ Thi, sau đó gọi điện thoại về nhà. Dì Từ vừa bắt máy, hắn lập tức hỏi ngay: "Dì Từ, muốn chăm sóc người bị sốt cao, tôi nên làm gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]