Hạ Trì gần hai tháng vừa qua không được chạm vào Bách Thời nên bức bối vô cùng, việc hắn qua đêm liên tục với Hà Tiểu Châu cũng chỉ vì nhu cầu cơ thể mà thôi, chứ thực sự hắn cũng không có tình cảm hay xao xuyến gì với cô ta.
Hiện giờ, Bách Thời đã nằm gọn trong tầm tay hắn, hắn cơ bản là không nhịn nổi mà mãnh liệt tàn phá.
Sau khi khiến Bách Thời khốn khổ van xin ở nhà bếp, Hạ Trì tiếp tục kéo Bách Thời ra phòng khách, sau đó nằm đè lên đối tượng ở ghế sô pha, tiếp tục giải tỏa.
Nguyên một đêm, Hạ Trì như một cái máy giã gạo bị chạm mạch, cứ giã mãi giã mãi không biết mệt là gì. Còn Bách Thời, cậu kiệt sức đến mức ngất xỉu rồi tỉnh lại đến ba bốn lần.
Đến khi Bách Thời tỉnh lại thì đã là bốn giờ chiều của ngày hôm sau. Toàn thân cậu uể oải, hình như tất cả các bộ phận trên cơ thể cậu hoàn toàn không còn là của cậu nữa rồi.
Cảm giác giống như bị liệt, muốn cử động mà cử động cũng không xong. Tay chân lại bị trói rồi còn đâu.
Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, người chăm sóc cậu đã tới. Người này đang bưng một khay cháo trên tay.
"Ăn đi, cho lấy lại sức. Nhìn cậu là tôi đủ hiểu, hôm qua rất kịch tính phải không?"
Bách Thời không chút vui vẻ, xoay mặt đi: "Không ăn, cậu mang ra ngoài đi."
"Hạ Trì nói nếu cậu không ăn thì tôi sẽ là người gánh hậu quả. Cậu làm ơn đừng làm ảnh hưởng tới tôi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-khong-cho-toi-xuong-giuong/876963/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.