Hình xăm đặc trưng của Vĩnh Kiệt tại sao lại nằm trên người cậu?
Bách Thời cảm thấy cổ quái, lập tức nhấc cái thân thể còn chưa khỏe mạnh đi vào nhà vệ sinh cởi, hướng thẳng đến trước gương dứt khoát cởi hết quần áo ra nhìn chính mình.
Trước mắt cậu là một cơ thể lạ lẫm, cậu không hề thuận mắt với hình hài này, thân thể của cậu không cao như thế này, không săn chắc như thế này, và cũng không có cơ bụng ẩn hiện như thế này.
Cơ thể ở trước mắt đối với cậu vô cùng hoàn hảo, không ốm yếu cũng không thô kệch, nhìn sơ qua cũng không khác những diễn viên nam trong các bộ phim ngôn tình mà cậu từng xem, không uyển chuyển, không mỏng manh như cậu của trước đây.
Có phải mình đang mơ không? Bách Thời trầm luân ngờ vực.
Mặc lại quần áo chỉnh tề, Bách Thời đi ra ngoài dùng điện thoại của bệnh viện định bụng gọi cho Lê Học hoặc Thế Sinh, nhưng cứ ngập ngừng hết nửa ngày cậu vẫn chưa biết nên gọi cho ai. Cuối cùng, trái tim mách bảo, cậu dứt khoát nhấn số của dì Từ hồi hộp gọi đi.
Đầu dây bên kia rung chuông khá lâu, khi dì Từ bắt máy thì cậu chợt phát hiện giọng nói của dì Từ có chút u buồn.
"Xin chào." Dì Từ lên tiếng cùng với âm thanh nức nở đã kìm nén một phần.
Bách Thời tự dưng run lên không điều kiện. Tận sâu nơi đáy lòng cậu đột nhiên không thể ngừng đau lòng. Cậu ngắc ngứ nói: "Có phải… dì Từ không ạ?"
"Phải, là tôi đây. Cậu là ai vậy?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-khong-cho-toi-xuong-giuong/248206/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.