"Thật không hiểu nổi, tại sao Bách Thời lại tự sát chứ? Là bị mọi người xa lánh trêu chọc nên không chịu nổi ư?"
"Sao cậu không nghĩ đến là Bách Thời bị oan?"
"Sao lại oan? Trong đoạn phim đã rõ ràng rồi mà."
"Thì cậu thử nghĩ đi, nếu như không uất ức dữ dội vì vấn đề gì đó thì cậu ta muốn chết để làm gì chứ? Còn nữa, cậu ta bị mọi người xỉ vả tất nhiên sẽ rất tủi thân nhục nhã đau buồn, nhưng mà đau có cần tuyệt vọng đến mức muốn kết liễu cuộc đời như vậy. Chẳng phải tương lai còn rất dài sao?"
"Cũng đúng. Ờ phải rồi, vậy còn Vĩnh Kiệt, tại sao Vĩnh Kiệt lại xuất hiện đúng thời điểm Bách Thời nhảy lầu?"
"Hoặc là Vĩnh Kiệt theo dõi Bách Thời, hoặc là hai người họ hẹn nhau lên sân thượng nói chuyện. Sau đó…"
"Sau đó thế nào?"
"Sau đó Bách Thời bị Vĩnh Kiệt kích động nên mới nhảy lầu. Cậu có nhớ không? Bách Thời từng nhờ Vĩnh Kiệt giải thích giúp cậu ta điều gì đó đấy."
Bên tai trái truyền tới hai giọng nói khá quen thuộc trò chuyện rõ mồn một ngay sát bên tai, Bách Thời cố gắng mở nhẹ đôi mắt khô khốc hòa vào ánh nắng dịu dàng chan hòa ấm áp, đến khi khứu giác ngửi thấy mùi thuốc sát khuẩn nồng đậm cậu mới chợt nhận ra bản thân đang ở trong bệnh viện.
Gì vậy? Mình chưa chết sao?
"Không thể nào." Bách Thời khều khào nhỏ nhẹ lên tiếng, cậu lại chợt phát hiện toàn bộ gương mặt của mình đang bị băng lại ngoại trừ đôi mắt và đôi môi.
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-khong-cho-toi-xuong-giuong/248205/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.