Vào ngày Hạ Trì phải nhận lấy bản án, tất cả mọi người quen biết hắn đều càm thấy xót xa, bởi vì tất cả đều đã được biết câu chuyện ẩn sau bức tường tội phạm của hắn.
Trong những năm gần đây Hạ Trì đã thay đổi rất nhiều hầu như tất cả mọi người đều thấy, tưởng đâu tương lai sắp tới của hắn sẽ rất sáng lạn, ai ngờ đâu, những câu chuyện của quá khứ một lần nữa lôi kéo hắn trở về bản năng cũ, lại một lần nữa, hắn làm khổ gia đình.
Trong buổi phiên tòa xét xử, đúng như lời hứa với Hạ Trì, Bách Thời và Trục Kha dắt theo Bách Thần đến. Suốt quá trình xét xử, Hạ Trì một mực nghiêng đầu nhìn Bách Thần đang được Bách Thời ôm trong tay, còn toàn bộ những gì đang diễn ra xung quanh, trong mắt hắn đều trở nên lu mờ mờ nhạt.
Kết thúc phiên tòa, dưới tội danh cố sát giết ngửi nhưng lại tự nguyên đầu thú, Hạ Trì bị kết án bảy năm tù. Lúc nhận án, nét mặt Hạ Trì vẫn như cũ, vừa bình thản vừa an yên, không hề giống như sắp bị rơi vào một nói tù tội tăm tối chút nào.
Lúc chuẩn bị rời khỏi phiên tòa, Hạ Trì chủ động đi đến chỗ ngồi của Bách Thời và Bách Thần dưới sự kìm kẹp chặt chẽ của các cảnh sát ở xung quanh.
Hạ Trì ngồi thấp xuống nói với Bách Thần, gương mặt hắn hơi nhợt nhạt mỉm cười nhẹ: "Chúng ta sắp không được chơi đá bóng với nhau nữa rồi, Thần Thần có buồn không? Chứ chú là buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-khong-cho-toi-xuong-giuong/1919928/chuong-107.html