Cát bụi Bắc Kinh thật sự đáng ghét, đập vào mắt tôiđau muốn chết. Tôi không dám dụi nó, sợ trong mắt chảy ra thứ gì đó quá chátquá đắng. Tôi chỉ đành ngửa mặt lên nhìn ánh mặt trời nhợt nhạt xuyên thấu quanhững đám mây xám xịt nặng nề. Ánh mặt trời trong lòng tôi cũng là dáng vẻ nhưthế này.
Sau ngày hôm đó, tôi trở nên rất ngoan ngoãn. Mỗisáng, đúng bảy giờ đã rời giường, đi mua một túi cải thảo muối và sữa đậu nành,ăn xong tôi sẽ học tiếng Đức một giờ. Sau đó là đi học một cách quy củ. Trênlớp, tôi không dùng di động, không ăn đồ ăn vặt, cũng không ngủ gật. Cho dù cólà lớp tư tưởng chính trị khô khan nhất, tôi cũng tập trung tinh thần để nghe.Sau khi hết giờ lên lớp, tôi sẽ tới phòng thiết bị để nghe tiếng Anh, làm mộtsố đề bài nghe. Lúc chạng vạng tối, tôi sẽ tản bộ ven hồ Vị Danh. Tôi cảm thấycuộc sống trôi qua như vậy rất tốt. Không nhìn thấy hình bóng Phương Dư Khả,không nghe được giọng nói Phương Dư Khả, biến mất trong thế giới của Phương DưKhả, tôi cảm thấy rất tốt.
Vương Nhất Mạc và Chu Lỵ mấy ngày nay đều sớm chiều ởchung, dính đến mức sắp hợp thành một thể, nể mặt tôi là bà mối nửa đường, cũngđược đối xử vô cùng long trọng. Chỉ cần bọn họ đi ăn, nhất định sẽ mời tôi đilàm bóng đèn. Tôi đi một hai lần rồi sau đó đều từ chối. Thứ nhất là vì VươngNhất Mạc rất ít khi tới căn tin ăn, mỗi lần đều cùng Chu Lỵ hẹn tôi ở tiệm cơmcách trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741745/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.