Thở dài quay người, dưới chân lại như có một lực hútthật nặng, một bước cũng không nhấc nổi. Không cam lòng, ngàn vạn lần không camlòng. Người con trai có mái tóc đen nhánh, đẹp như tranh vẽ kia cuối cùng vẫnkhông thuộc về tôi.
Buổi tối, mấy cô nàng trong ký túc xá đều có lớp, tôimột mình trốn trong phòng miên man suy nghĩ, lật lại toàn bộ đoạn đối thoạichia tay trong đầu, vẫn không nghĩ ra có chỗ nào không đúng. Có thể nói tôi vàPhương Dư Khả ở bên nhau vốn đã là khiêu chiến với chỉ số thông minh của tôi.Lúc trước đấu võ mồm với nhau, tôi luôn không tránh được bị anh dùng sự uyênbác của mình đè bẹp sự dốt nát của tôi, thường thường cả tiếng sau tôi mới bừngtỉnh, hiểu ra lời nói khó hiểu, mông lung lại thâm thúy của anh là đang chế nhạotôi, sau đó mới phát hiện ra mình đã thương tích đầy người, không ngẩng đầu lênđược. Mà hiện giờ, cách thức chia tay của vị nhân tài kiệt xuất trong số nhữngngười độc mồm độc miệng này cũng thật quỷ quái. Chín giờ mười, khi mấy cô nàngkia sắp quay lại ký túc xá, di động vang lên, nhìn lại đúng là Phương Dư Khả.
Tim tôi đập thình thịch, cứng nhắc nhận điện, bên kiakhông có tiếng nói, chỉ có giọng hát lười biếng của Norah Jones, thấp thoángtrong đó là tiếng nức nở. Tôi a lô vài tiếng, không có ai trả lời. Tôi gọi lại,không có ai bắt máy. Nội dung của vở kịch này càng ngày càng phát triển theohướng kinh dị, các loại cảnh tượng giết người, cướp của, bắt cóc lướt qua đầutôi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741744/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.