Chuyện tên tuổi còn nhiều thời gian, tôi quyết địnhtrước không so đo với anh nữa. Nhìn chuyện phải tìm mặt tốt mà nhìn. Chí ít mànói, Phương Dư Khả cũng có kế hoạch cho tương lại, hơn nữa trong cái kế hoạchđấy còn có tôi. Vì vậy, tôi sáng khoái nói: “Chuyện quá xa xôi chúng ta khôngnên lo lắng nữa. Chuyện sau này chưa ai biết được, làm chi mà phải tự tìm phiềnnão.”
Tay Phương Dư Khả run lên, anh cho gấp đôi lượng muối.
Trên bàn ăn cơm, Đàm Dịch biểu lộ ra vẻ mặt cực kìchán ghét với món gạch cua đậu hũ mặn chết người không đền mạng.
Trước đây, khi ở cùng Phương Dư Khả, tôi cắn to nuốtnhanh, điên cuồng vơ hết món ngon, không chút nào để ý hình tượng. Nhưng hiệngiờ thân phận thăng cấp, để thể hiện sự mềm mại uyển chuyển của bản thân, vừađoan trang vừa thục nữ, tôi cắn nhỏ nuốt chậm. Trong sách sinh học viết, cơmphải nhai 36 lần mới được nuốt xuống. Nói như vậy, tôi chưa từng tạo cơ hội đểthức ăn và miệng tôi phát sinh JQ*, cáimiệng chỉ giống như một lối đi nhỏ, thức ăn vừa vào đã đi ngang qua, vội vãchạy thẳng xuống dạ dày. Bồng nhiên cằn nhỏ nuốt chậm làm cái miệng tôi khôngthể thích ứng được, chưa kịp nghĩ thì cơm nước đã vào thẳng dạ dày, hại tôiphải giả bộ với cái mồm trống không, thật là khó xử.
*JQ: gian tình
Phương Dư Khả gắp cho tôi một miếng sườn: “Không ngonsao?”
Tôi lắc đầu: “Không có, rất ngon.” Khi ăn không đượcnói, không được nói, có biết không?
Phương Dư Khả lại múc cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741722/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.