Đại khái là tôi đã nghĩ quá xuất thần, có lẽ biểu hiệncủa bệnh Parkinson thật kinh khủng, cuối cùng Đàm Dịch không thể chịu nổi đượcnữa, bỏ sách xuống, vừa hung hăng vừa thù hằn đẩy tôi một cái. Lúc này tôi mớiphát hiện Phương Dư Khả không còn ở trong phòng nữa.
Tôi lập tức hỏi: “Ông anh trai nhà em đâu?”
Đàm Dịch liếc mắt khinh thường: “Đàn ông nhà chị đimua cơm. Chờ chị làm cơm cho bọn em, bọn em sẽ chết đói hết.”
“Aiz, quá hiền lành rồi. Phương Dư Khả nhà chúng tachỉ có mỗi điểm ấy không tốt, quá biết chăm sóc người khác, làm cho người tangay cả không gian phát huy cũng không có.” Tôi cố ý lắc đầu một cách bithương.
Vẻ mặt Đàm Dịch như ăn nhầm phải con ruồi, ôm ngựckêu: “Nếu ông nội em biết chị là người như thế này, đánh chết ông ấy cũng khôngcho chị bước qua cái cửa kia. Vốn đã ngốc, yêu vào não tàn luôn.”
Tôi đứng dậy cho cậu ta một Phật Sơn Vô Ảnh Cước. Hiệngiờ tên nhóc này được sự dạy dỗ của Phương Dư Khả, đã có xu hướng ngày càng ácđộc, tương lai không xa nhất định sẽ trở thành tai họa của giang hồ, lạtthủ tồi hoa*.
*Lạt thủ tồi hoa: tàn nhẫn bẻ hoa, kẻ thù của phụ nữ.
Trong lúc tôi đang vì dân trừ hại, Phương Dư Khả đimua cơm đã trở lại. Thấy hai người chúng tôi lăn lộn thành một đống, bước tớitúm lấy Đàm Dịch: “Sao em lại không hiểu chuyện như thế?”
Tôi cười trên nỗi đau của kẻ khác mà nhìn Đàm Dịchđang chán nản, nghĩ thầm có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741720/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.