Lần thứ hai gặp Phương Dư Khả là ở hội bạn học tinhanh.
Tuy tôi đã nghĩ muốn vỡ đầu, thậm chí nghĩ ra cả cácloại lý do gãy tay gãy chân để không phải nhận lời tham gia, nhưng sau khi mẹtôi không biết từ đâu nhận được thông tin tụ hội như vậy, không nói hai lời ápgiải tôi đến cổng trường mới thôi.
Đi vào trường học, đi qua tủ kính và bảng danh nhânquen thuộc. Bảng danh nhân của trường chúng tôi thật ra là mấy khối đá lớn đượckhắc thành, chỉ cần học sinh nào đỗ Bắc Đại hoặc Thanh Hoa đều được khắc mộtcái mặt lên đây. Lần này, trên tấm đá có nhiều thêm hai cái mặt của tôi vàPhương Dư Khả. Thật ra tôi vẫn chưa nghĩ thông suốt vì sao cần loại phương phápnày để cổ vũ đàn em. Nói về hình thức, cái này giống như một sự sỉ nhục, chúngtôi bị gắn lên một sự sỉ nhục; hơn nữa nói về nội dung, cái này giống như lệnhbài của quỷ, bạn xem, mặt tôi bị khắc giống như bác gái bán đậu phụ ở cổng vậy!Trước khi tới Bắc Đại, tôi đã quyết tâm không bao giờ trở về trường cũ nữa,chính là để tránh phải nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Aiz, cái bảng danh nhânnày xúi dục người ta quên nguồn quên gốc, qua cầu rút ván.
Hai mươi cái tên đứng đầu hai khoa xã hội và tự nhiên,tổng cộng là bốn mươi bạn học đều đã đến đông đủ. Ngoại trừ lớp trưởng Phạm AnhDịch và Phương Dư Khả, ba mươi bảy đồng chí khác tôi đều không nhận ra, mặc dùcó gương mặt dường như đã quen biết. Chuyện này làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741673/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.