Giữa lúc tôi đang chìm đắm trong một loại tình cảmphức tạp thương xuân thu buồn, Phương Dư Khả nói một câu rất lỗi thời: “Đánhbài đi.”
Mà tôi thì lập tức khôi phục năng lực như chó con,khỏe khoắn nói được.
Đến hơn bảy giờ, tôi buồn ngủ đến mức không mở mắt rađược. Ngáp liên tục làm tôi đánh sai bài mấy lần, mà tôi lại không phải quân tửra bài dứt khoát, thường thường khi đánh xong một cây tôi lại ầm ĩ muốn đổibài.
Phương Dư Khả bĩu môi, mất hứng nói: “Mới bảy giờ tối đãbuồn ngủ, cô có phải cầm tinh sai hay không, rõ ràng là heo mà.”
(haibạn này sinh năm 1984: cầm tinh con chuột, tuổi Tí nhé)
Tôi phản bác: “Khổng Tử viết: buổi trưa không ngủ buổitối sụp đổ. Mạnh Tử viết, Khổng Tử nói đúng. Thánh nhân đều nói giấc ngủ trưarất quan trọng. Trưa nay phải chờ xe lửa, tôi cố gắng đến mức này đã là khôngdễ dàng.”
Tiểu Tây vui vẻ: “Thánh nhân của em thật sự quá hưởngthụ rồi.”
Tôi hắc hắc cười.
Phương Dư Khả buồn cười hỏi: “Thánh nhân nhà cô cònnói danh ngôn gì nữa?”
Tôi cười nói: “Thánh nhân còn nói, dù xấu cũng phảiyêu, yêu tới mức thế gian tràn ngập tình yêu.”
Tôi thật vui vẻ, sau khi thổ lộ với Tiểu Tây, tôi rốtcuộc cũng có thể thể hiện vẻ mặt chân thật trước mặt anh. Tuy tôi cũng khôngbiết từ khi nào tôi buông tha cho các loại vẻ mặt dối trá, nhưng tôi hy vọngcho dù anh có thích tôi cũng phải là tôi chân thật, không phải là tôi mang mặtnạ.
Nhưng nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741672/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.