Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi thứ trong trường đều mới mẻ. Tôi như bướcvào vườn hoa lộng lẫy của bà ngoại, nhìn cái này, sờ cái kia. Hận không thểngay lập tức có một cái máy chụp ảnh. Có vẻ Phương Dư Khả chê tôi mất mặt nênnói: “Cô ngồi đây một chút đi. Tôi gọi điện cho đàn anh để anh ấy tới đón chúngta. Trời nắng như vậy cô không sợ say nắng sao.”

Tôi làm bộ kinh ngạc: “Oa, Phương Dư Khả, cậu liên tụcnói với tôi bốn câu. Không dễ dàng, không dễ dàng nha.”

Phương Dư Khả trừng mắt liếc tôi một cái, cúi đầukhông nói nữa.

Chúng tôi ngồi trong bóng râm chưa bao lâu đã nghethấy có người vỗ vai Phương Dư Khả, “Sao tới sớm vậy?”

Tôi ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời không nhìn rõ mặtđối phương. Vội vàng đứng dậy nói, “Chào anh!”

Đàn anh cười nói với Phương Dư Khả, “Còn mang theongười nhà ha?”

Phương Dư Khả đẩy nhẹ vai đàn anh, nhẹ giọng nói, “Nóimò cái gì vậy.”

Lúc này, anh ta cũng đứng dưới bóng cây, tôi cũng nhìnthấy rõ gương mặt anh ta. Đôi mắt nhỏ, mũi thẳng, má lúm đồng tiền nhỏ, cằmnhọn. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây rơi xuống trên mặt anh, lá cây lay động,ánh sáng cũng lay động trên mặt anh ta.

Tim tôi nảy lên một cái thật mạnh, nuốt nước miếng,tôi phun ra một câu: “Đàn anh tên gì?”

Phương Dư Khả liếc tôi một cái nói: “Cô cũng gọi đànanh sao, không phải đàn anh cùng ngành cô. Chỉ là người cùng trấn với chúng ta.Không quen cô.”

Tôi vội vàng nói, “Đồng hương a~~ đồng hương gặp đồnghương, hai mắt lệ lưng tròng a. Tuy không phải đàn anh cùng ngành nhưng còn hơnđàn anh cùng ngành!”

Đàn anh ôn hòa cười cười, quay đầu nói với tôi: “Lờinói chân thành, em có thể gọi anh là Tiểu Tây là được.”

Phương Dư Khả cũng nói, “Mới ra ngoài không bao lâu màđã nước mắt lưng tròng nói tình cảm đồng hương.”

Tôi coi như không nghe thấy, cười nói với đàn anh:“Tiểu Tây, em là Chu Lâm Lâm, học tiếng Đức, anh học cái gì?”

Đàn anh còn chưa nói Phương Dư Khả đã nói chen: “Đãnói đây là đàn anh cùng ngành của tôi, tôi học kinh tế, đương nhiên anh ấy cũngphải học kinh tế. Đồ ngốc.”

Đàn anh cười cười, má lúm đồng tiền càng sâu: “Anh lớnhơn các em một khóa.”

Tôi vội vàng nói: “Ngành kinh tế rất tốt, rất tốt a.Sự phát triển của tổ quốc đều cần tới các anh. Giống như chúng ta đều nói cáigì mà quốc gia phục vụ vì chủ nghĩa tư bản. Em vốn muốn học kinh tế nhưng cuộcthi lần này làm không được tốt vậy nên mới phải chuyển nghề một chút.”

Phương Dư Khả không thể tin được quay đầu liếc nhìntôi, vẻ mặt rõ ràng đang nói: “Cô có bình thường không.”

Tôi tự động loại bỏ vẻ mặt kinh ngạc của cậu ta, tiếptục phát triển giao tình cùng Tiểu tây: “Tiểu Tây, sau này anh phải giúp em mônsố học nha, số học là điểm yếu của em.”

Tiểu Tây lại cười một tiếng: “Hệ tiếng Đức của các emđược miễn môn số học, em yên tâm được rồi.”

Phương Dư Khả ở bên cạnh cũng không nhịn được “phụt”cười một tiếng, đứng một bên cười nhạo tôi.

Bởi vì chưa tới ngày đăng ký, chúng tôi không lấy đượcchìa khóa ký túc xá, đành phải trọ lại nhà khách gần đấy. Tiểu Tây đưa hành lýcủa chúng tôi tới ký túc xá của anh rồi bắt đầu liên lạc với những nhà trọ lâncận. Không ngờ có rất nhiều người tới nhập trường sớm, nhà trọ to nhỏ gần đóđều chật ních, chỉ còn một gian phòng lớn có ba giường ngủ ở một nhà kháchtrong trường. Tôi ai oán nhìn Tiểu Tây.

Tiểu Tây khó xử nói, “Nếu Dư Khả gọi cho anh trước vàingày thì tốt rồi, anh đã sớm tính toán trước. Các em cũng chỉ ở hai buổi tối,cũng không lâu. Nhân phẩm của Phương Dư Khả anh có thể đảm bảo. Em —”

Tôi lập tức ngắt lời Tiểu Tây, “Nếu không Phương DưKhả ở đây cùng các anh, em tới nhà khách kia đi.”

Tiểu Tây suy nghĩ một chút: “Nghỉ hè bọn anh đều khôngvề nhà, rất nhiều bạn học đều ở lại ký túc xá. Nhà trường cũng không quản.Giường ngủ so với nhà khách còn túng thiếu hơn, Nhưng một cô gái như em ở vậyquả thật không tiện. Thế này đi, Dư Khả, anh với em ngủ cùng một giường đi.”

Phương Dư Khả nói: “Em không có ý kiến.”

Tôi nhìn chiều rộng của giường một chút, thấy hơi khóxử. Đang là mùa hè, ký túc xá lại không có điều hòa, để hai người con trai tonhư thế nằm chung, có vẻ không ổn. Hơn nữa, vừa mới quen biết nhau tôi đã nhưcon dì ghẻ chọn một chọn hai, thật khó coi. Huống hồ một mình ba giường có chútlãng phí…

Tôi có lấy dũng khí: “Vậy thế này đi, cả ba chúng tađều ở nhà khách đi. Ít nhất cũng có điều hòa mát mẻ.”

Trong mắt Phương Dư Khả có ý cười quỷ quái, nhẹ giọngnói: “Tính toán nhanh như thế sao có thể kém số học nha.”

Tôi quay đầu nhẹ giọng vặc lại: “Liên quan đến cậu cáirắm.”

Tiểu Tây cười nói: “Nếu em còn lo lắng về Dư Khả nhàanh, anh có thể đi. Thật ra Dư Khả của bọn anh đặc biệt đứng đắn nha.”

Dư Khả nắm tay ra vẻ đánh vào vai Tiểu Tây.

Tiểu Tây quyết định dứt khoát, “Được, vậy quyết địnhthế đi.”

Ngay lúc đó Tiểu Tây nhận được điện thoại phải đi giúpmột người bạn mua máy tính. Tôi và Phương Dư Khả vừa tới nhà khách, ngồi cònchưa ấm chỗ, mẹ tôi đã gọi điện tới. Tôi vừa đi về phía phòng rửa mặt vừa ngheđiện thoại: “Lâm Lâm, đã quen chỗ mới chưa?”

Tôi nói: “Còn chưa tới, chìa khóa ký túc xá còn chưađược nhận, vì thế bọn họ đành ở tạm nhà khách.”

Mẹ tôi nói: “A, Phương Dư Khả còn để ý tới con chứ? Cóphải con ở cách vách cậu ta hay không a?”

Tôi dừng một chút, hít vào một hơi: “Mẹ, cậu ta ngủsát vách con, hơn nữa chúng con còn cùng phòng nữa.”

Đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng “a” thật dài,tôi yên lặng ngắt điện thoại. Một lúc sau, mẹ tôi gửi cho tôi một tin nhắn:“Lâm Lâm, tuy mẹ rất thích tiểu tử kia nhưng còn chưa điều tra rõ ràng. Rấtnhiều chuyện con phải suy nghĩ cẩn thận. Kích động là ma quỷ.”

Tôi bất đắc dĩ trả lời: “Mẹ, con đảm bảo mấy năm tớicon vẫn còn nguyên tem.”

Người lớn trong nhà một lúc sau mới trả lời tôi: “Thậtra thanh niên có tình cảm mãnh liệt cũng không phải chuyện xấu. Cố gắng lên!”

Tôi nổi giận chạy khỏi phòng, gào lên một tiếng “A”thật dài, khi gần bằng tiếng “A” của mẹ tôi mới ngừng lại.

Phương Dư Khả nhẹ nhàng mắng một câu: “Đồ ngốc.”

Tôi cầm lấy gối ném vào đầu cậu ta, “Mắng cái gì vậy?”

Phương Dư Khả “xoạt” một tiếng đứng lên, “Không lýluận với đồ ngốc.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Tôi dồn tức giận xuống dưới, dùng sức đá chân giườngcậu ta, đổi lại một tiếng kêu “A” dài đầy đau đớn.

Tôi buồn bực ngội xuống giường, nghĩ đến mấy lời điêncuồng của mẹ già, cũng không biết có phải mệt mỏi cả ngày hay không liền vôtình ngủ mất.

Khi tôi tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen. Tôi vuốtvuốt mặt, mơ mơ màng màng rời khỏi giường, dựa vào khung cửa híp mắt nhìn.Không ngờ người còn chưa dựa vào hoàn toàn, cửa đã bị dùng sức mở ra. Mép cửađập vào mũi tôi, trong nháy mắt tôi cảm thấy một dòng nhiệt nóng chảy ra từmũi.

Ngoài cửa là gương mặt Phương Dử Khả đang bị giậtmình. Tiểu Tây cũng về cùng cậu ta, vừa nhìn thấy tình cảnh của tôi vội vàngnói: “Em mau nằm xuống đi.”

Tôi cứ như vậy vừa mới từ trên giường đứng dậy đã bịlôi về giường.

Tôi vốn có một bụng hỏa khí muốn phát với Phương DưKhả, nhưng nghĩ đến Tiểu Tây còn ở bên cạnh, tôi đè ép tức giận trọng lòng, làmbộ thục nữ rộng lượng: “Sau này em không dám lai vãng tới gần cửa nữa. Quá nguyhiểm.”

Phương Dư Khả nói một câu: “Đồ ngốc, chưa thấy ai ngốcđến mức úp mặt vào cửa.”

Vừa nghe thấy lời này, lửa giận của tôi phun đến cổ,tôi hít sâu một hơi, cắn răng nói với cậu ta: “Thật là ngại quá ha, ngáng đườngcủa đại gia.” Phương Dư Khả bĩu môi không nói, xoay người vào phòng tắm giặtkhăn mặt.

Tiểu Tây xin dì ở phòng khách một miếng bông, nói vớitôi: “Anh không tiện, tự em dùng đi.”

Tôi nghĩ diện mạo tôi vốn đã không được tối, nhét thêmmiếng bông lại càng mất hình tượng. Một tay bịt mũi, một tay đẩy miếng bông, ồmồm nói, “Không cần, không cần, tiểu cầu của em rất tốt, lập tức có thể càm máu.Không cần phiền phức như thế.”

Còn chưa nói xong Phương Dư Khả đã cầm khăn mặt ướttrở lại, vừa bước qua cửa đã nói thầm: “Chết vì sĩ diện.” Sau đó đặt khăn mặtlên mặt tôi, “Tự mình lau đi, một lúc sau sẽ ổn.”

Lúc đầu, Tiểu Tây và Phương Dư Khả trở lại gọi tôicùng đi ăn cơm. Không ngờ chuyện này xảy ra, bọn họ đành đợi vết thương này củatôi tốt hơn. Trong phòng đặc biệt yên tĩnh, chỉ có tiếng Tiểu tây và Phương DưKhả lật tạp chí, tôi nhìn trần nhà một cách buồn chán, vừa định mở TV để giếtthời gian thì trong bụng đã bắt đầu kêu gào. Thật hối hận nha, tôi chỉ cần mởTV sớm mười giây sẽ không có tình trạng xấu hổ hiện tại a. Hình tượng của tôi,hình tượng trong lòng Tiểu Tây của tôi.

Tiểu Tây cười cười, “Để anh đi tìm căn tin mua cơm về,chúng ta ăn ở đây đi. Hôm nay vốn muốn mời các em đi ăn tiệm, không ngời LâmLâm không có phúc.”

Một tiếng “Lâm Lâm” này làm tôi rất hưởng thụ. Tôi vộinói, “Không có việc gì, không có việc gì, anh và Phương Dư Khả đi đi, nghìn vạnlần đừng bận tâm đến em. Em thế nào cũng được.” Vừa nói xong, dạ dày cực kỳkhông phối hợp kêu một tiếng. Tôi có chút xấu hổ.

Phương Dư Khả quay đi. “Tiểu Tây, đi thôi, anh và emđi mua cơm.”

Tôi quay mặt đi, thè lưỡi, mặt mũi hôm nay vứt tớiThái Bình Dương mất rồi.

Khi cơm được mua về, mũi tôi cũng không có việc gìnữa. Phương Khả Dư cầm giấy ăn bắt đầu lau bàn. Tôi nhỏ giọng nói thầm: “Cuồngsạch sẽ.” Nếu bình thường như tôi, tôi sẽ trực tiếp đặt cơm nước lên bàn, taycũng lười rửa, nhấc đũa là ăn, đâu có nhiều chuyện thế này a. Phương Dư Khảliếc tôi một cái, không nói gì, tiếp tục sóng yên biển lặng lấy hộp cơm từtrong túi nhựa ra.

Hai món mặn hai món nhạt, một phần canh, ba phần cơm.Tôi nhìn món thịt kho tàu đã lâu, nuốt nước miếng, nhưng đũa lại hướng về phíabông cải. Ai~~, quy củ của thục nữ cũng nhiều lắm, ngay cả một miếng thịt cũngkhông được ăn. Lòng tôi đầy oán giận, chuyển oán giận đến nhai cây cải, vẫnnhìn món thịt kho tàu không dời mắt.

Một lúc sau, Tiểu Tây nói, “Lâm Lâm, sao em không ăna, dùng chút thịt đi, hôm nay chảy nhiều máu như vậy, còn không bổ huyết a.”

Tôi vội vàng khoát khoát tay, “Không không không, emkhông ăn thịt, em theo chủ nghĩa ăn chay.”

Phương Dư Khả đang uống canh bị sặc, liều mạng hokhan, khuôn mặt ho đến mức đỏ bừng, cậu ta thở hổn hển, hàm ý nói, “Ừ, cô ấytheo chủ nghĩa ăn chay. Trên xe lửa một túi ba cái đùi gà đều tặng cho ngườikhác.”

Tôi tức giận trừng mắt nhìn cậu ta, rất sợ cậu ta nóibậy. Không sai, trên xe lửa tôi đọc “tri âm” cả đêm, cũng gặm ba cái đùi gànướng, nhưng liên quan gì đến cậu ta nha. Đồ nhiều miệng. Trên xe lửa khôngphải một câu cũng không nói sao? Sao bây giờ lại bô bô nói lắm thế nha. Tôiliếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Gà nướng là mẹ tôi mua, bà chê tôi bình thườngkhông ăn thịt, thân thể quá cao, vì vậy mới mua cho tôi nhiều như vậy. Mẹ tôivẫn hay như vậy, thường chê tôi quá gầy, hận không thể lập tức đắp chơ tôi thêmmười cân. Không còn cách nào khác, đành phải thỏa mãn tâm nguyện của người lớnthôi.” Tôi vừa xin lỗi mẹ già vừa dùng đôi mắt uy hiếp quét về phía Phương DưKhả.

Phương Dư Khả thẳng thắn nhìn tôi rồi nói với TiểuTây: “Mẹ cô ấy dường như tương đối lạc quan, dù có cao hơn thế này cũng chẳnglo gầy.”

Buổi tối khi đi ngủ, tôi được sắp đặt ở chiếc giườngtôi đã nằm, về phần giường ở giữa ai ngủ bọn họ cũng không nói, tôi cũng khôngtiện hỏi. Chờ lúc Tiểu Tây vào nhà tắm, tôi kéo góc áo Phương Dư Khả, tung ralời thoại kinh điển vẫn thấy trên điện ảnh: “Phương Dư Khả, từ lúc tôi quen cậuđến nay đã từng cầu xin cậu chuyện gì chưa?”

Phương Khả Dư nhìn tôi một chút, “Cô quen tôi mới cóhai ngày, tần suất ngày thường cô cầu xin người khác là bao nhiêu?”

Tôi nghẹn lời, đành phải tung ra đòn sát thủ: “Tôi mặckệ, dù sao cậu cứ giúp lão nương đây là được.”

“Giúp thế nào a?”

“Rất đơn giản, buổi tối cậu ngủ ở giường trong cùngkia là được.”

Phương Khả Dư nhìn giường kia một lúc rồi lại nhìntôi, “Cô có ý kiến với tôi?”

Tôi vội vàng lắc đầu, “Tôi nào có ý kiến gì với cậu.Tôi chỉ nghĩ chúng ta đi cùng xe lửa lâu như vậy, sợ cậu lâu ngày sinh tình.Tôi đây rất chung tình, sẽ không tùy tiện tốt với ai.”

Phương Dư Khả cười nhạo: “Đồ ngốc.”

Bởi vì buổi chiều tôi ngủ hơi nhiều, buồi tối khi tắtđèn đi ngủ, một chút buồn ngủ cũng không có. Tiểu tây ngủ giường bên cạnh tôi.Ánh trăng chiếu tới, đường cong trên mặt càng thêm dịu dàng. Ban đêm thật sự làthời gian tốt, tôi có thể không kiêng nể gì quan sát người ta. Phương Dư Khảcoi như dễ dạy, có thể theo ý tôi, tránh sang một bên. Nghĩ vậy, tôi hắc hắccười ra tiếng.

Qua một lúc lâu, một chút buồn ngủ tôi cũng không có.Vừa lúc Yêu Tử gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi thích ứng hoàn cảnh mới thế nào.Tôi lập tức kích động, len lén đi dép, chuồn ra ban công gọi điện cho Yêu Tử.“Yêu Tử, cậu có tin nhất kiến chung tình không? Thích một người là thế nào?”

Yêu Tử ở đầu bên kia đã hưng phấn đáp: “Không phảichứ? Sao còn chưa nhập học mà cậu đã nói chuyện yêu đương nha? Nhất kiến chungtình với ai?”

Tôi nhăn nhó đáp: “Tớ nghĩ đã quá nhanh, tớ còn chưachuẩn bị tốt nha, không ngờ chuyện này đã đụng vô đầu tớ. Cậu nói xem tổ tôngnhà tớ đã tích bao nhiêu đức ha?”

Yêu Tử ở bên kia sang sảng cười: “Lâm Lâm, là đàn ôngthế nào là cho cậu rung động a. Ngày thường cậu tùy tiện như con trai, saonhanh như vậy đã rơi vào bể tình nha? Thật sự là trời thì phải mưa, con gáiphải lấy chồng, nhân duyên tới ngăn cũng không ngăn được a.”

Tôi hắc hắc cười nói: “Diện mạo anh không phải rấttuấn tú, là loại ôn hòa dịu dàng. Cậu biết không? Là loại cười rộ lê rất ấm ấpấy, ha ha ha. Cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền nha. Giọng nói có chút khàn,nhưng rất thu hút, tớ bắt chước cho cậu nghe.” Sau đó tôi bắt đầu mô phỏngtheo.

Yêu Tử bên kia đã không chịu nổi nữa. “Ai nha, mùaxuân đến rồi nha, vậy cậu theo đuổi cho tốt, tranh thủ lễ mừng năm mới dẫn vềnhà.”

Tôi lập tức làm động tác nhận lệnh của chỉ huy, “Rõ,tớ nhất định không phụ tín nhiệm của đảng, chí nguyện tất thành.” Nói xong rồingây ngô cười ngắt điện thoại.

Tôi len lén trở về phòng. Khi đóng cửa, Phương Dư Khảxoay người, đôi mắt đen bóng đặc biệt phát sáng dưới ánh trăng. Tôi lại cànghoảng sợ, thấp giọng mắng: “Khiếp, đừng có dọa chết người như vậy có đượckhông?”

Phương Dư Khả hừ một tiếng, không nói câu nào. Khôngbiết qua bao lâu cậu ta mới phun ra một câu. “Đồ ngốc.”

Hừ! Nói mớ còn mắng chửi người!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.