1
Vương Tử Chu cảm giác như bị mộng du lúc nửa đêm.
Hiện thực vụn vỡ, chắp ghép như hình bóng trên mặt nước, chỉ cần một cơn gió lay là tan tác như mơ. Những từ vựng tiếng Nhật xa lạ, chẳng mấy khi dùng tới trong đời thường đang tuôn ra từ chính miệng cô. Giây phút ấy, dường như Vương Tử Chu không còn là chính mình nữa, cô đang hoá thân vào một tác phẩm giả tưởng nào đó, môi mấp máy theo những lời thoại được biên sẵn.
Từng câu từng chữ đã có Mạn Vân chắp bút.
Việc của cô là dịch sang tiếng Nhật cho bác sĩ hiểu.
Xong xuôi, Vương Tử Chu ngơ ngác nhìn Mạn Vân đang dần mất kiểm soát. Dường như tâm hồn tự do, phóng khoáng thường thấy đã bị trục xuất khỏi cơ thể, chỉ còn lại thân xác một chàng trai loạng choạng bên vách đá, chơi vơi chực ngã.
Thậm chí cô còn nghĩ, Mạn Vân gọi cô đến không phải vì rào cản ngôn ngữ, mà bởi vốn dĩ, anh chẳng thể bình tĩnh để thuật lại bất cứ điều gì, dù có bằng tiếng Nhật, tiếng Anh hay thậm chí là tiếng Trung.
Lao tâm khổ tứ lắm Vương Tử Chu mới hiểu được những gì anh nói.
Tưởng Kiếm Chiếu nằng nặc đòi theo tới bệnh viện, giờ cũng kiêm luôn một chân phiên dịch từ tiếng mẹ đẻ sang tiếng mẹ đẻ.
Đầu óc cô choáng váng như thể đang ngồi trong một khoang xe kín.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao lại gọi Đàm Duệ Minh là Di Võng.
Bởi “nó” có thể nuốt chửng cả Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-ngheo-vuot-kho/3003503/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.