Lưu ý của tác giả: Phần này chủ yếu là Lộ Phong, Thành Tây không xuất hiện nhiều.
Edit: mienemenguyen, ncx
Năm nay rất đặc biệt, Lâm Thiên Tây được tuyển thẳng lên thạc sĩ, Tôn Thành tiếp tục học y, Tần Nhất Đông tốt nghiệp đại học, còn Cố Dương đã hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Năm nay, ông chủ Dương và Lộ Phong đã ở bên nhau được mười lăm năm.
Con người rất kỳ lạ, chỉ cần có tuổi chút thôi là lại thích hoài niệm về quá khứ.
Dương Duệ gần đây cũng vậy, rõ ràng mới ba mươi mấy tuổi, anh đã bắt đầu bước vào giai đoạn hoài niệm chuyện xưa, lúc nào cũng nhớ đến những chuyện cũ với Lộ Phong.
Anh vẫn luôn nhớ rất rõ, lần đầu tiên gặp Lộ Phong, anh chỉ mới hai mươi hai tuổi.
Hôm ấy đúng lúc anh đang chơi bi-a.
Khi đó thị trấn nhỏ cũng chẳng có quán bi-a nào ra hồn, về cơ bản chỉ là một gian phòng bụi bẩn bày một chiếc bàn bi.
Tiếng nhạc sôi động vang vọng khắp căn phòng, chủ yếu là các bài hát cổ tiếng Quảng Đông mà khách nào cũng có thể ngân nga hát theo vài câu, dù là những người chẳng hề quen biết, họ cũng có thể quẩy tưng bừng cùng nhau.
Dương Duệ dùng chính cơ của mình đánh bi-a, đó là một cây cơ đã cũ, đầu cơ còn bị nứt một đường làm vỏ cơ hơi bung, thường khiến anh đánh lệch.
Mà Dương Duệ cũng không quá cầu kỳ, anh đứng bên bàn, cầm cuộn băng dính trong suốt quấn lên đầu cơ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/3517186/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.