Chương trước
Chương sau
Lưu ý của tác giả: Phần này chủ yếu là Lộ Phong, Thành Tây không xuất hiện nhiều. 

Edit: mienemenguyen, ncx

Năm nay rất đặc biệt, Lâm Thiên Tây được tuyển thẳng lên thạc sĩ, Tôn Thành tiếp tục học y, Tần Nhất Đông tốt nghiệp đại học, còn Cố Dương đã hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp trung học.

Năm nay, ông chủ Dương và Lộ Phong đã ở bên nhau được mười lăm năm.

Con người rất kỳ lạ, chỉ cần có tuổi chút thôi là lại thích hoài niệm về quá khứ.

Dương Duệ gần đây cũng vậy, rõ ràng mới ba mươi mấy tuổi, anh đã bắt đầu bước vào giai đoạn hoài niệm chuyện xưa, lúc nào cũng nhớ đến những chuyện cũ với Lộ Phong.

Anh vẫn luôn nhớ rất rõ, lần đầu tiên gặp Lộ Phong, anh chỉ mới hai mươi hai tuổi.

Hôm ấy đúng lúc anh đang chơi bi-a.

Khi đó thị trấn nhỏ cũng chẳng có quán bi-a nào ra hồn, về cơ bản chỉ là một gian phòng bụi bẩn bày một chiếc bàn bi.

Tiếng nhạc sôi động vang vọng khắp căn phòng, chủ yếu là các bài hát cổ tiếng Quảng Đông mà khách nào cũng có thể ngân nga hát theo vài câu, dù là những người chẳng hề quen biết, họ cũng có thể quẩy tưng bừng cùng nhau.

Dương Duệ dùng chính cơ của mình đánh bi-a, đó là một cây cơ đã cũ, đầu cơ còn bị nứt một đường làm vỏ cơ hơi bung, thường khiến anh đánh lệch.

Mà Dương Duệ cũng không quá cầu kỳ, anh đứng bên bàn, cầm cuộn băng dính trong suốt quấn lên đầu cơ.

Quấn được mấy vòng, anh bỗng cảm thấy có người đang nhìn mình.

Dương Duệ vừa quấn vừa đưa mắt nhìn sang, buổi chiều mùa hạ, ánh nắng mặt trời mang theo cái nóng ập vào cửa phòng.

Ngay cửa phòng có một chiếc máy tính để bàn cũ kỹ, một thanh niên với cái đầu như ổ gà đang gõ phím lạch cạch không ngừng, tiếng nhạc K-Pop sôi động của game Audition phát ra từ đó, "đụng độ" với những bản nhạc Quảng Đông xưa cũ bên phía bàn bi-a.

Cạnh bàn máy tính có một người đàn ông đứng hút thuốc, quay mặt về phía anh hút thuốc, tướng tá trông rất cường tráng nhưng lại có dáng lưng còng, đâu đó có vẻ như cố ý vậy. Hắn cạo đầu trọc, cánh tay trái có hình xăm Thanh Long cỡ đại, chẳng biết xăm ở đâu mà hình xiêu xiêu vẹo vẹo, đi màu cũng không đều, một kiểu xăm đại trà hàng dỏm.

Thoạt nhìn, khuôn mặt của người này cũng không mấy gây được cảm tình, trông có phần hung tợn.

Ban đầu Dương Duệ còn tưởng mình nhìn nhầm nên đảo mắt liếc trái phải một hồi rồi nhìn đối phương lần nữa, thấy tầm mắt hắn vẫn hướng về phía này mới biết hắn đang nhìn mình.

Nhìn gì vậy?

Dương Duệ thấy hơi khó hiểu, anh dứt khoát quay trở về, tiếp tục quấn băng keo.

Bên cạnh, tên đầu húi cua chơi bi-a cùng đẩy anh một cái, nhỏ giọng hỏi: "Cậu biết Lộ Phong à? Nó nhìn cậu kìa."

Bấy giờ Dương Duệ mới biết hắn tên là gì, anh cắn đứt miếng băng keo, đè mạnh ngón tay lên cây cơ rồi xoa xoa: "Chắc tôi không biết rồi."

Thị trấn này tuy nhỏ nhưng không phải ai cũng biết nhau được. Dương Duệ tốt nghiệp cấp hai xong thì nghỉ học, đi ra ngoài làm thuê mấy năm, chỉ vừa về đợt xuân năm nay, trước đây chưa từng thấy người này.

"Đừng để ý tới nó, thằng đó bất ổn lắm." Đầu húi cua nói bằng cái giọng khinh khỉnh: "Bẩn cực."

Lần đầu nghe thấy có người bị nói bẩn, Dương Duệ vô thức quay đầu nhìn bóng dáng kia, người tên Lộ Phong vẫn đứng đó, cái áo ba lỗ hắn mặc đúng là trông hơi cũ, nhưng cũng đâu đến nỗi bẩn?

Nhưng đó không phải việc của anh. Từ trước tới nay anh là kiểu người không quan tâm đến bất cứ thứ gì, ra đời cũng sớm, đã tôi rèn tận gốc thành một kẻ già đời, chưa bao giờ thích xen vào việc của người khác. Vì vậy, anh chỉ nghĩ ngợi một chút rồi lại quay đầu đánh bi-a tiếp, cũng chẳng xem ánh nhìn chăm chăm vào mình kia là chuyện gì đáng kể.

Chơi liền tù tì đến khi trời gần tối, vị trí quấn keo trên cây cơ lại bị vênh lên, đầu cơ chẳng ăn phấn lơ nữa, không còn cách nào khác, Dương Duệ chỉ có thể ngừng đánh.

Vừa định cầm cơ đi, anh quay đầu thì nhìn thấy người đang đứng cạnh bàn máy. Chỗ máy tính không còn ai nữa mà người này hẵng còn ở đây, vẫn đưa mặt về phía anh, dưới chân đã xuất hiện tận mấy cái tàn thuốc, nhìn giống như chưa từng rời khỏi đó.

Rốt cuộc Dương Duệ cũng thấy lạ, ai đời lại không làm gì cả mà chỉ đứng đây nhìn người khác hàng mấy tiếng đồng hồ như vậy?

Anh thoáng nhìn gương mặt dữ tợn kia, thấy kẻ này cũng không có ý tránh né. Ánh mắt lúc thì như đang nhìn bàn bi, lúc lại giống như đang nhìn anh, đuôi mắt hơi cụp xuống, khiến cho dù nhìn có vẻ trạc tuổi anh, nhưng ánh mắt lại khiến người ta cảm thấy đâu đó vẻ từng trải.

Anh quay người đi vòng qua bàn bi, vờ như vào nhà vệ sinh rồi lặng lẽ đi ra từ cửa sau.

Ngày hôm sau, Dương Duệ đổi chỗ chơi bi-a.

Thật ra anh học đánh bi-a từ người khác hồi còn đi làm thuê. Dạo này đánh suốt là vì thấy hơi hoang mang.

Trước đây, lý do khiến anh ra ngoài làm thuê lâu như vậy là bởi người lớn tuổi duy nhất còn lại trong nhà, ba anh, cứ giục anh tìm người yêu rồi mau chóng cưới hỏi, thế là anh đành phải lang thang bên ngoài suốt ngày.

Ở thị trấn nhỏ này ai ai cũng kết hôn sớm, nhưng anh thì khác, không có suy nghĩ đó.

Năm nay quay trở về, ba cũng qua đời rồi nên anh không có ý định đi nữa. Anh muốn tìm việc gì đó để làm nhưng lại chẳng tìm được một công việc đàng hoàng ở cái trấn nhỏ này, học vấn không cao, nếu quay lại thành phố lớn thì cũng chỉ làm công việc chân tay ở nhà máy, chẳng khác gì trước đây.

Ngay tại thời điểm này còn bắt gặp một người lạ suốt ngày nhìn mình chòng chọc, cũng bất thường quá rồi.

Anh cố ý né tránh Lộ Phong.

Vậy mà pha tránh né này lại rất hiệu quả, gần cả tuần anh không gặp lại người đó.

Dương Duệ cũng quên phéng chuyện này đi, lại tiếp tục làm việc của mình.

Cho đến một hôm, khi đang đánh bi-a ở phòng khác, anh nghe một thanh niên đang chơi bảo trong trung tâm thương mại cũ có một tiệm vàng đang tuyển người, lương có vẻ khá tốt.

Anh ngừng chơi rồi lập tức quay lại dọn dẹp, định đến đó tìm việc làm.

Trời nắng chang chang. Lúc ra khỏi nhà, Dương Duệ đội cái áo khoác mỏng lên đầu, vừa đi vừa cảm thấy mình giống phụ nữ Ả Rập.

Tình cờ đi ngang qua một cửa hàng bán dụng cụ thể thao, anh đứng lại nhìn xem.

Cả cái thị trấn chỉ có đúng một cửa hàng thể thao đàng hoàn. Ở đây chủ yếu bán dụng cụ chơi bóng bàn và cầu lông, vì hai bộ môn này được người dân địa phương ưa thích nhất.

Hôm nay hiếm hoi làm sao, cửa hàng có bán gậy bi-a, máy thu âm trên quầy cũng đang phát bài hát thể thao hợp tình hình: "Châu Á của chúng ta, núi là những đầu ngọn cao vút..."(*)

(*) Trích từ lời bài hát "亚洲雄风" (Tạm dịch: Gió lớn châu Á).

Dương Duệ thuận đà bước vào, chuẩn bị bỏ tiền mua một cây cơ vừa tay để thay thế cây cơ cũ đã hỏng của mình.

Chủ cửa hàng là một ông lão có quen biết anh. Ông chỉnh âm lượng của máy thu rồi đánh tiếng chào hỏi: "Về rồi không đi nữa à? Ở ngoài lâu vậy để đi hẹn hò phải không?"

"Không có đâu." Dương Duệ chọn cơ.

"Cũng tới lúc rồi đấy, mấy đứa bằng tuổi anh ai cũng dắt bồ về, có đứa còn cưới luôn rồi."

"Ai muốn cưới thì cưới thôi." Dương Duệ nghĩ bụng, ông lo mà bán buôn đi chứ, sao còn quan tâm chuyện của cháu vậy.

Chẳng bao lâu đã chọn được một cây, coi như sắp được giải thoát rồi. Đang cầm áo khoác toan lấy tiền, anh bỗng ngớ ra.

Ban nãy lo tập trung nên không chú ý gì, tiền thì nhét vào túi áo khoác, giờ trong túi trống không.

"Sao đấy, có mua không?" Ông chủ ở sau quầy rướn cổ tới hỏi anh.

Dương Duệ nào còn tâm trí đâu mà trả lời. Anh vội vàng chạy ra ngoài tìm tiền của mình, lòng bồn chồn khó chịu, vừa chạy vừa cố nhớ xem mình đã đánh rơi ở đâu.

Nghĩ đi nghĩ lại, vừa rồi anh đi đường rất bình thường, không té ngã cũng chẳng va chạm với ai, đích thị là bị kẻ nào lén thó mất rồi.

Cái thị trấn rách bé tí này chẳng bao giờ yên bình nổi, kiểu phá làng phá xóm gì cũng có.

Dương Duệ chạy ra đến nửa đường mà không thấy bóng dáng nào, cũng chẳng thấy tiền rơi dưới đất. Cảm giác hơi bực mình, anh lấy áo khoác lau mồ hôi trên mặt một cách vô tội vạ, sau đó nhổ nước bọt xuống ven đường.

Trước mặt thình lình có người bước đến.

Đó là một người rất cường tráng, trên cánh tay có phiên bản lỗi của hình xăm Thanh Long đại trà.

Hắn đột nhiên xuất hiện dưới bóng cây ven đường làm Dương Duệ giật mình, anh phải lùi lại vài bước mới thấy rõ là ai.

Còn chẳng phải là Lộ Phong nọ ư.

Lộ Phong lại nhìn anh chằm chằm, nhìn từ đầu đến chân, thế rồi bỗng duỗi tay phải đưa ra một cuộn tiền.

Dương Duệ vừa nhìn đã biết ngay đó là tiền của mình. Anh có thói quen cuộn tiền, tờ ngoài cùng là tờ 5 tệ, bên trong là vài tờ mệnh giá lớn như 50, 100, còn y nguyên như lúc anh mới cất tiền vào túi.

Nhưng anh không nhận lấy, bởi vì quá kỳ lạ.

Lộ Phong cũng không lên tiếng, chỉ đưa tay ra như vậy.

Đôi bên giằng co gần một phút đồng hồ, ngay lúc Dương Duệ đang nghi rằng hắn bị câm thì cuối cùng hắn cũng mở miệng: "Tiền của anh đây."

Dương Duệ hỏi ngay: "Thì tiền của tôi, vậy sao lại ở chỗ cậu?"

Hình như Lộ Phong hiểu lầm ý anh: "Không phải tôi trộm, tôi lấy lại cho anh."

Người này nói chuyện cứ như chữ bị kẹt trong cổ họng, nhưng giọng điệu lại cứng nhắc khiến người ta cảm thấy vẫn có phần hung hăng.

Dương Duệ bán tín bán nghi, chủ yếu là vì vẫn thấy hắn thực sự không giống người đàng hoàng.

Hắn còn quay lại nữa sao? Thế thì rõ ràng tiền đã bị lấy trộm, và lúc ấy hắn cũng có mặt ở hiện trường. Vậy nếu không phải tình cờ gặp nhau thì ắt hẳn hắn đã đi theo anh suốt cả đoạn đường.

Lộ Phong đưa tiền về phía trước, hạ giọng: "Cầm đi, tiền không bẩn."

Dương Duệ hơi ngạc nhiên, sau đó anh nghe hắn nói: "Ý bọn họ không phải cái này bẩn."

Bấy giờ Dương Duệ mới nhận ra rằng hôm đó hắn đã nghe thấy tên đầu húi cua nói sau lưng mình. Đến khi anh hoàn hồn, số tiền đã được đặt trên chiếc áo khoác anh đang cầm trên tay.

Lộ Phong cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng nhìn anh.

Dương Duệ vừa thấy lạ vừa thấy ngượng, đặc biệt là khi hắn nhìn anh như thế, với ánh mắt gợi lên vẻ đã trải qua thăng trầm trong cuộc đời. Một cảm giác quá khó tả. Anh cầm tiền rồi nhanh chóng xoay người, rảo bước rời khỏi đó. Lúc đi ngang qua cửa hàng thể thao ban nãy, bên trong vẫn vang lên tiếng hát: "Châu Á chúng ta, mây như tay nắm tay..."

Anh không dừng bước, cơ cũng không mua nữa, cứ vậy rời đi.

Kết quả là sau đó xin việc cũng thất bại.

Đến tiệm vàng, ông chủ bảo muốn tuyển nhân viên nữ, lúc nói chuyện cứ hỏi trước đây anh đi xa làm gì, giờ về thì đang làm gì, hỏi đi hỏi lại mấy lần, cuối cùng lại không nhận anh, cụ thể vì sao thì không nói, có lẽ là thấy anh ở độ tuổi này không đủ chín chắn, cũng có thể là nghi ngờ anh không đàng hoàng, giọng điệu nghe như chẳng hề tin tưởng.

Không quan trọng, Dương Duệ cũng có vẻ không quan tâm mấy.

Song vào tối hôm đó, anh cầm cây cơ hỏng đi đến phòng bi-a mình chơi khi trước.

Trùng hợp sao, tên đầu húi cua chơi cùng anh lúc đó cũng đang có mặt ở đây.

Xung quanh bàn bi-a có rất nhiều người, khu vực máy tính bàn cũng có cả đám người đang tranh nhau chơi Audition.

Trong lúc đứng sau một đám thiếu niên nhìn không giống ai để chờ bàn bi, Dương Duệ gọi tên đầu húi cua một tiếng, tên kia quay lưng lại, anh thấp giọng nói: "Tôi hỏi cậu cái này, Lộ Phong ấy, sao lúc đó cậu nói cậu ta bẩn?"

Đầu húi cua đang trêu gái ở bên cạnh, nghe vậy, gã thôi không chém gió nữa mà tiến lại gần anh: "Cậu muốn biết thì tôi nói cho cậu nghe, bẩn cực kỳ! Chậc chậc chậc, không phải chỉ có mỗi tôi nói thôi đâu, ai biết chuyện cũng nói thế cả đấy, cậu biết tại sao không?"

"Tại sao?"

Như thể đang chờ phản ứng của anh, đầu húi cua lại ghé sát vài ba xăng-ti-mét nữa rồi hạ giọng: "Lộ Phong ấy, nó không được bình thường đâu..."

Phòng bi-a ồn ào hết cỡ, đám người la lối om sòm, nhưng Dương Duệ vẫn nghe được.

Lộ Phong không bình thường.

Bởi vì hắn thích đàn ông.

Không có nhiều người biết chuyện này, mà có biết thì cũng chỉ dám nói sau lưng, không dám nói thẳng ra bên ngoài.

Dựa theo lời kể của tên đầu húi cua, Lộ Phong cực kỳ đáng sợ. Hắn đến từ vùng nông thôn bên dưới thị trấn nhỏ này, trước đây toàn chơi với giang hồ, người nào người nấy cũng xăm rồng xăm phượng, chẳng ai dám đụng đến bọn họ, ai ai cũng phải nhún nhường mấy phần.

Sau này người ta mới biết hắn chỉ đi theo mấy người kia, bọn họ mới là giang hồ hàng thật, còn bản thân hắn thì không phải, bình thường nên làm cái gì thì hắn làm cái đó, đi làm việc ở nhà máy từ sáng sớm đến tối mịt, cũng không chủ động gây rắc rối.

Ấy thế mà hắn giống như định làm giang hồ thật, hễ mấy người kia đánh nhau với ai thì hắn nhất định sẽ hỗ trợ bọn họ, thậm chí còn hung hăng hơn cả, bất chấp tính mạng.

Những năm gần đây dấy lên phong trào đến miền duyên hải làm giàu, đủ hạng người bỏ đi biệt xứ, mấy người kia cũng dần dần rời đi, chỉ còn sót lại một người.

Đến một năm trước, người đó mới trẻ tuổi mà sắp kết hôn, bỗng dưng Lộ Phong xuất hiện ở đám cưới của người nọ rồi phá hỏng hôn lễ, lúc bấy giờ người ta mới biết, thật ra không phải hắn đi theo mấy người kia mà là theo chú rể này.

Bởi vì chú rể đó chính là người tình bí mật của hắn.

Tên đầu húi cua cũng là giang hồ nên mới biết nhiều như vậy. Nói chuyện với Dương Duệ xong, gã đi tìm cô nàng ban nãy để tán tỉnh tiếp, trước khi đi còn nhớ dặn anh: "Đừng để ý tới nó là được, có tiếng trong giới vậy chứ đéo chỉ ác mà còn bẩn, nghĩ tới là thấy mắc ói, chậc!"

Dương Duệ nhìn bàn bi-a trước mặt, thấy cũng sắp đến phiên mình, anh không tiến lên chơi mà mà kéo qua kéo lại miếng băng keo trong, lòng thì thầm nghĩ: Tên này trải qua nhiều chuyện thật nhỉ.

Thì ra thích đàn ông là bẩn, thế thì tại sao lại nhìn anh chằm chằm vậy?

Khó hiểu thật, nhưng may mà anh không biết, biết rồi lại chẳng thể vờ như chưa biết gì được.

Mà cũng lạ, anh có bao giờ xen vào chuyện của người khác đâu, vậy mà hôm nay lại lắm miệng hỏi.

Đám thiếu niên nhìn không giống ai lần lượt rời đi, đầu húi cua cũng cua được em kia, thành công dẫn cô nàng đi ăn.

Cuối cùng, Dương Duệ vẫn đến bàn bi tự đánh bừa vài ván coi như cho xong chuyện, không muốn chơi nữa, anh cầm cây cơ cũ nát ra khỏi phòng bi-a rồi về nhà.

Đi chưa được bao bước, anh dừng lại.

Con đường trống vắng, bốn bề vắng lặng, có một người đang đứng bên đường. Vẫn thân hình rắn rỏi ấy, chiếc áo ba lỗ đen đã sờn, ánh sáng lờ mờ trong khung cảnh tối tăm chiếu vào hình xăm Thanh Long phiên bản lỗi, người đó đang đưa mặt về phía anh.

Nói đúng hơn là hướng về cửa phòng bi-a, vậy nên Dương Duệ có cảm giác vừa nãy hắn đã nhìn mình đi từ bên trong ra ngoài.

Cả hai chỉ nhìn nhau như vậy. Thấy hai tay hắn trống không, Dương Duệ cũng không đoán được hắn từ đâu đến đây, định làm gì, mà anh cũng không nói gì thêm, xoay người đi đến một tiệm tạp hoá cách đó không xa.

Khoảng một phút sau, anh mua một bao thuốc lá rồi đi thẳng tới chỗ Lộ Phong đang đứng, đưa tới trước mặt hắn: "Cho cậu này."

Lộ Phong đưa tay ra nhận, một bao Hồng Tháp Sơn[1], thế rồi đưa mắt nhìn anh như muốn hỏi vì sao.

Dương Duệ nói: "Cũng không có gì đâu, chuyện lấy lại tiền giúp tôi thôi, cảm ơn cậu."

Lộ Phong nhận lấy rồi xé bao thuốc ra, rút một điếu đưa cho anh.

Dương Duệ buồn cười, đưa hắn bao thuốc cảm ơn mà hắn còn mời lại một điếu. Anh duỗi hai ngón tay ra kẹp lấy điếu thuốc, nhét vào miệng.

"Tách tách", Lộ Phong bật lửa rồi hướng nó về phía anh.

Nếu phải nói đã bắt đầu để ý đến hắn nhiều hơn từ khi nào, chắc có lẽ là vào thời điểm này.

Về cơ bản là Dương Duệ cảm thấy hắn không phải là người sẽ chủ động châm thuốc cho người khác, anh sửng sốt mất vài giây, sau đó lấy điếu thuốc trong miệng ra, song cũng không đưa ra đón lửa.

Lộ Phong buông tay, lửa tắt, bật lửa cũng được cất vào túi quần.

"Nói đi." Một tay Dương Duệ cầm cây cơ cũ, tay còn lại cầm thuốc, dường như không đủ kiên nhẫn, anh hỏi thẳng: "Cậu cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì? Tôi cũng đâu có đẹp trai."

Lộ Phong nói: "Không quá đẹp trai, tạm được."

"..." Dương Duệ cảm thấy bản thân tốt tính thật sự, gặp phải người như này mà vẫn có thể tiếp chuyện, cũng không biết đối phương đang khen hay đang đả kích mình: "Cậu nói chuyện với ai cũng thế à?"

"Gần như vậy."

Dương Duệ thầm mắng một câu "Con mẹ cậu", gương mặt vẫn không để lộ vẻ gì, anh cho rằng bản thân luôn nhìn người rất chuẩn, kẻ này khó hiểu vô cùng, không thể mong đợi hắn nói cái gì dễ nghe, vả lại bộ dạng của hắn dữ tợn như thế thì càng không thể là người biết ăn nói, nói được như vậy có lẽ đã nể mặt anh lắm rồi, ít nhất cũng đã khen anh tạm được đấy thôi?

Anh đổi câu hỏi khác: "Cậu trả lời tôi chuyện này trước đi, hôm nay lúc trả tôi tiền là cậu đi theo tôi từ sáng sớm hay tình cờ gặp?"

Lộ Phong đáp: "Tình cờ gặp, sau đó cũng đi theo một đoạn."

Dương Duệ đã sáng tỏ, hắn vẫn rất thành thật, thành thật đến mức khiến người ta bực dọc: "Cậu bị làm sao thế?"

"Tôi không bị làm sao cả." Lộ Phong vừa nhìn anh vừa trả lời.

"Vậy cậu cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì?" Được lắm, Dương Duệ thành công vòng về chủ đề ban đầu, mà bây giờ hắn vẫn đang nhìn anh chòng chọc.

Chưa thấy đàn ông con trai bao giờ à? Dương Duệ không thể hỏi như vậy, dù sao cũng đã biết hắn thích con trai, hỏi thẳng như vậy thì quá lộ liễu.

Lộ Phong nhét điếu thuốc vào miệng, gẩy bật lửa châm thuốc, hạ giọng: "Nghe nói anh từ nơi khác về đây, sau này không có ý định đi."

"Vậy thì cũng đâu liên quan đến cậu?" Dương Duệ không quan tâm chuyện của người khác, đương nhiên cũng sẽ không thích người khác xen vào chuyện của mình.

Một kẻ thích đàn ông như hắn hẳn là sẽ không giục anh cưới vợ.

Lộ Phong nói tiếp: "Không muốn đi là vì có lý do đúng không."

Dương Duệ hỏi: "Cậu cảm thấy là vì lý do gì?"

Lộ Phong không trả lời ngay, hắn rít vài hơi thuốc rồi mới nặng nề mở miệng: "Tôi đoán là lý do giống như tôi."

Lúc này Dương Duệ lại trở thành người không lên tiếng, anh im lặng mấy giây, tay cầm cây cơ gãi gãi lưng, liếc hắn một cái: "Cậu dựa vào đâu mà khẳng định lý do của tôi giống như của cậu?"

Lộ Phong cầm điếu thuốc, vẫn chăm chú nhìn anh: "Không khẳng định, chỉ là cảm giác thôi."

"Cậu cảm giác cái con khỉ." Dương Duệ nói: "Thế nào gọi là giống cậu? Bẩn giống cậu à?"

Nét mặt Lộ Phong sa sầm, hai mắt tựa như đang thăm dò Dương Duệ, hắn không tiếp tục hút thuốc nữa.

Hiện tại càng nhìn càng thấy gương mặt này hung dữ, Dương Duệ không sợ hắn, nhưng cũng không muốn nói nhảm với đối phương, anh siết điếu thuốc trên tay rồi ném xuống đất, mang theo cây cơ rời đi.

Không phải cuộc trò chuyện hay ho gì, có thể xem như là kết thúc một cách không vui.

Khó hiểu, xấu tính, ăn nói gợi đòn, trông bí ẩn khiến người ta phát bực, đây là tất cả những gì Dương Duệ tổng kết được về Lộ Phong.

Dù sao anh cũng nhận ra Lộ Phong chẳng phải người có tính khí tốt đẹp mấy, nghe phải lời nói như thế thì tám mươi phần trăm đã bị anh chọc giận, sau này hẳn là hắn sẽ không vô cớ nhìn chằm chằm anh nữa.

Hình như phán đoán của anh vẫn rất chuẩn, một thời gian dài sau đó không hề gặp lại kẻ có thân hình cường tráng và tướng mạo hung dữ ấy.

Khoảng thời gian này kéo dài sắp tròn hai tháng, mùa hè chuẩn bị kết thúc, ngoài tìm việc làm thì Dương Duệ cũng chỉ chơi bi-a, đúng thật là không hề nhìn thấy Lộ Phong.

Ngày đó khi đang chơi, tên đầu húi cua chợt bảo với anh: "Tôi sắp đi làm rồi, đến Thâm Quyến làm, cậu có dự định gì không? Nếu không thì cậu cứ đi đánh bi-a luôn cũng được, tôi thấy cậu đánh cũng khá phết, nghe nói dạo này có một huấn luyện viên bi-a từ thành phố lớn tới đây tuyển người đấy, cậu đi thử xem, cũng chẳng mất miếng thịt nào mà. Nhỡ đâu được thì sau này không cần phải trả tiền mới được chơi nữa."

Gã nói như đùa, nhưng Dương Duệ lại không coi đó là đùa, anh còn hỏi: "Có cả chuyện đó à?"

"Có chứ, cậu đi nghe ngóng thử là biết."

Quả thực trong đám người ở đây, Dương Duệ thuộc dạng có kỹ thuật chơi không tồi, nhưng chính anh cũng biết mình chẳng là gì so với ngoài kia, có điều dù sao đây cũng là một cơ hội, đã gặp được thì không nên bỏ lỡ.

Anh đi tìm người trong phòng bi-a dò hỏi, đến cả người đứng quầy cũng biết, đúng là có chuyện này thật.

Dương Duệ lại trở về bàn bi đánh thêm một ván nữa coi như là luyện tập, đồng thời hạ quyết tâm sẽ thử sức xem sao.

Giống như tên đầu húi cua nói, dẫu sao cũng đâu mất miếng thịt nào.

Hình như nghe thấy câu hỏi của Dương Duệ, có mấy người trong phòng đi tới vây quanh bàn bi-a, xem anh chơi giống như đang hóng hớt kịch vui.

Cái gọi là "chơi" bi-a, có lẽ trong mắt bọn họ cũng chỉ là một trò chơi, không phải nghề kiếm ăn đàng hoàng gì, cho nên ít nhiều cũng có ý xem thường.

Một tên nhóc lưu manh đứng cạnh anh cười hì hì hỏi: "Anh định cầm cái cây cơ rách nát này đi chơi bi-a ấy hả? Có mà chơi bằng mắt ấy."

Dương Duệ nhìn cây cơ, cảm thấy cũng đúng, thế là không muốn luyện nữa, anh cầm lên định đi về, lại phát hiện thằng nhóc ấy đã nhanh chóng chuồn mất rồi, hệt như gặp phải quỷ.

Anh quay đầu, bấy giờ mới nhận ra có người phía sau, khuôn mặt hung ác trông không đàng hoàng lắm đang đứng ngay sau lưng anh.

Cách một thời gian dài không nhìn thấy, lúc này lại xuất hiện.

Phản ứng đầu tiên của Dương Duệ là quan sát hắn, sau đó anh nhíu mày, giây kế tiếp thì làm như không thấy gì, mặc kệ hắn rồi đi ra ngoài.

Vậy mà Lộ Phong cũng đi theo.

Lúc này Dương Duệ mới quay lại hỏi: "Lại làm sao nữa?"

Thật ra anh định nói "Tôi tưởng là cậu tức giận nên không đến nữa, sao bây giờ lại xuất hiện?", cuối cùng lúc mở miệng thì lại hỏi câu này.

Lộ Phong chỉ tay về phía lề đường, có một chiếc xe đạp cọc cạch đỗ ở nơi đó, hóa ra là hắn đi xe đạp tới.

"Tôi đi ngang qua." Hắn nói: "Mang cho anh cái này."

Dương Duệ hỏi: "Cái gì?"

Lộ Phong đi tới tháo thứ đang treo ở trên tay cầm xuống, đồ được bọc trong tờ báo, vừa mỏng lại dài, hắn cầm ra đưa cho anh.

Dương Duệ nhận lấy, xé bọc ra xem, là một cây cơ mới.

"Thấy hôm ấy anh định mua nhưng chưa mua được." Lộ Phong vừa nói vừa nhìn anh: "Hôm nay đi qua mua giúp anh, vừa khéo đến đây thì nghe nói anh định đi đánh bi-a."

Dương Duệ không khỏi lại quan sát hắn, nói thế nào đây, về cơ bản là cây cơ này không vừa tay anh, chỉ vừa cầm lên đã cảm nhận được đây không phải cây cơ ngày đó anh chọn. Có điều anh bỗng phát hiện, tuy người này hung dữ, thế nhưng lại rất biết chơi.

Thế này là sao nhỉ?

Anh liếc nhìn cây cơ trong tay: "Nhìn tôi giống chú rể đó lắm à?"

Lộ Phong thoáng sửng sốt: "Giống ai?"

"Thì người yêu cũ của cậu đấy." Dương Duệ thấp giọng nói, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt hắn: "Nếu không tại sao cậu lại đi phá đám cưới của cậu ta, hay là vẫn không quên được nên mới nhìn tôi suốt?"

Dường như nét mặt của Lộ Phong hơi cứng lại: "Không phải như vậy."

"Vậy thì như nào?"

"Anh không hề giống anh ta, cũng không phải là tôi không quên được anh ta." Lộ Phong cúi đầu rút điếu thuốc, xỏ tay vào túi quần, giọng điệu càng thêm phiền muộn: "Tôi phá đám cưới của anh ta là vì không muốn cô dâu bị lừa, anh ta chỉ thích mỗi đàn ông, thế nhưng lại hại cô gái đó."

Dương Duệ chăm chú nhìn Lộ Phong rút thuốc lá, anh hơi bất ngờ, trông hắn có vẻ hung dữ, nhưng thực chất trong lòng lại sáng như gương, có thể phân biệt đúng sai rõ ràng, anh bỗng nhiên cảm giác như bấy giờ mình mới quen biết hắn.

"Vậy sau đó thì sao?"

"Anh ta đến nơi khác làm việc, có lẽ sau này vẫn sẽ lừa gạt một người phụ nữ khác sinh cho anh ta một đứa bé." Lúc nói ra lời này, Lộ Phong cau mày lại.

"Hiểu rồi, cho nên cậu cứ nhìn tôi chằm chằm, là bởi vì cậu muốn nhìn." Dương Duệ buồn cười bảo, trả lại cơ cho hắn: "Cái này không vừa tay tôi, mang về đi, chỗ chơi bi-a có cơ rồi, tôi cũng không cần mua cái mới, đừng lãng phí tiền."

Lộ Phong đưa tay ra nhận lấy, không lên tiếng.

Đi được một đoạn, anh ngoảnh lại. Thấy bóng hắn vẫn kéo dài phía sau, Dương Duệ dừng bước. Sao vẫn chưa chịu đi, khá thật đấy.

Nhưng lần này anh không dứt khoát bỏ đi để hắn một mình nữa, có thể là do bị lời hắn nói lay động rồi. Tựa như hết cách, Dương Duệ quay đầu nói: "Cậu còn việc gì không, nếu không thì tôi đi đây, tôi muốn đến xem chỗ chơi bi-a."

Dường như Lộ Phong thoáng ngẫm nghĩ rồi mới đáp: "Tôi chở anh đến đó."

Dương Duệ nhìn chiếc xe đạp của hắn: "Đi bằng cái này à?"

"Đi bằng cái này." Lộ Phong kẹp cây cơ dưới cánh tay, bước tới dắt xe, bỗng quay đầu bảo: "Nếu anh chê bẩn thì thôi vậy."

Nhớ lại lời nói gay gắt của mình với hắn, Dương Duệ vừa thấy sốt ruột lại vừa muốn mặc kệ: "Bây giờ không còn sớm nữa, nhanh lên chút đi, tiện đường đem trả cơ luôn."

Cuối cùng lúc lên đường, anh tự cầm cây cơ kia, ngồi ở yên xe sau, Lộ Phong ngồi trước đạp xe.

Quả thực mùa hè sắp kết thúc, trên cây đã chẳng còn tiếng ve sầu, hắn mặc một chiếc áo ba lỗ, đạp xe để lộ ra cơ bắp rắn chắc.

Dương Duệ ngồi sau lưng rời mắt đi, tay bám vào đệm xe, trông thấy thỉnh thoảng có người đi đường nhìn cả hai. Anh thầm nghĩ, không biết trong số những người đó có ai biết chuyện của mình không, nếu như biết, liệu bọn họ có cho rằng mình ngồi chung xe đạp với hắn thì cũng bẩn theo hay không nhỉ?

Cũng rất buồn cười, thế nào là bẩn, thích đàn ông là bẩn à?

Cả đường đi Dương Duệ cứ nghĩ ngược nghĩ xuôi, cũng không muốn nói nhiều, còn Lộ Phong thì im lặng, hai người ngồi trên một chiếc xe đạp, gần như cả đường không hề nói với nhau câu nào, chỉ có tiếng dây xích kéo bánh xe.

Đến trước quán bán dụng cụ thể thao, xe ngừng lại, Dương Duệ đi vào trả cơ.

Ông chủ tám chuyện với anh: "Sao cây cơ này lại ở chỗ cậu? Chẳng phải cơ dùng vẫn tốt lắm à? Cậu đem đi dùng rồi thì tôi cũng chẳng trả giá gốc cho cậu được."

Dương Duệ mặc cả: "Ông đã bán đắt rồi mà còn không chịu hoàn giá gốc? Cháu cũng rõ giá thị trường đấy."

Lộ Phong bước vào.

Ông chủ thấy hắn vào thì lầm bầm vài câu, không cò kè thêm nữa, cuối cùng cũng chịu lấy tiền ra.

Lúc đi ra ngoài, Dương Duệ ngồi yên phía sau, nói: "Xem ra dọa người cũng khá hữu ích đấy nhỉ, sau này tôi mà buôn bán, chắc cũng phải mời cậu đến trấn giữ mất."

Lộ Phong ngồi đằng trước im lặng đạp xe, từng múi cơ trên lưng vì dùng sức mà gồng lên.

Dương Duệ lại rời tầm mắt từ trên người hắn đi chỗ khác, anh thầm nghĩ, lúc này lại giả vờ câm điếc cái gì, nói hắn đáng sợ thì hắn sẽ không vui à?

Cũng có thể là vậy, dù sao đâu phải lời nói gì hay ho.

Đến nơi, xe đạp dừng trước trung tâm thể thao của thị trấn, Dương Duệ xuống xe, cuối cùng cũng không phải nhìn cơ bắp của Lộ Phong ở cự ly gần nữa, anh bảo: "Làm phiền cậu rồi, lần sau lại mời cậu hút thuốc nhé."

Lộ Phong vịn xe hỏi: "Khi nào?"

"..." Dương Duệ bị hỏi mà nghẹn họng, thầm nghĩ sao tên khó hiểu này lại không theo lẽ thường, tự dưng lại hỏi như vậy, chẳng lẽ muốn anh ấn định thời gian ngay trước mặt hắn hay sao?

Cho nên mới nói không thể trông mặt mà bắt hình dong, xem thường hắn rồi.

Dương Duệ đi vào: "Lần sau tức là lần sau."

Bấy giờ Lộ Phong mới đạp chiếc xe cọc cạch kia đi.

Nhưng cũng chỉ được vài ngày, Dương Duệ lại gặp hắn ở nơi mình thường xuyên đến chơi bi-a.

Ánh nắng chiếu vào cửa sảnh bắt đầu chuyển sang sắc trắng, cái máy tính để bàn đặt trước cửa bị thanh niên chơi Audition cào phím lạch cạch, bàn phím sắp bị đập nát bươm.

Lộ Phong vẫn đứng bên cạnh máy tính, vừa hút thuốc vừa nhìn anh chơi, mỗi lúc hắn nhấc tay thì hình xăm Thanh Long sẽ hơi di chuyển trông hệt như vật sống.

Thực ra Dương Duệ cũng mặc kệ hắn, chuyện mình mình làm, trưng ra một bộ "tôi thích để ý cậu thì sẽ để ý cậu, cậu thích để ý tôi thì cứ để ý tôi".

Hoàn toàn không giống như lúc trước khi hắn trả tiền cho mình, mình đã mời hắn hút thuốc, lại còn ngồi xe đạp của hắn.

Hình như Lộ Phong cũng chẳng để bụng, có vẻ đã hiểu rõ tính cách của anh là như thế.

Cũng từ sau ngày hôm đó, tần suất Lộ Phong xuất hiện bắt đầu tăng lên.

Càng về sau, mỗi lần Dương Duệ đi đánh bi-a thì sẽ gặp được hắn.

Thần kỳ là, bất kể điểm anh đến là nơi đâu thì hắn cũng đều có mặt ở đó.

Thời gian dần trôi qua, dường như đã trở nên quen thuộc.

Có một ngày đi chơi bi-a không nhìn thấy hắn, anh còn cảm thấy kỳ lạ.

Tên đầu húi cua ở bên cạnh mừng thay cho anh: "Lộ Phong không theo dõi cậu nữa à? Nghe nói nhà máy của nó đang cắt giảm nhân viên đấy, chắc là tự tìm con đường khác cho mình chăng."

Hóa ra là như vậy. Dương Duệ thầm nghĩ, sau đó tiếp tục chơi bi-a.

Vào thu được vài ngày, cuộc đấu bi-a để tuyển người bắt đầu.

Hôm đó, Dương Duệ thi đấu vòng loại ở trong trung tâm thể thao.

Người phụ trách là một huấn luyện viên đã có tuổi, đối phương họ Mã, mặc một bộ âu phục có phong thái cực kỳ. Có người nói ông từ Thượng Hải tới, có người lại bảo ông tới từ đồng bằng Trường Giang, tóm lại là buổi thi được tổ chức vô cùng trang trọng.

Nghe nói huấn luyện viên Mã dốc lòng muốn phổ biến bộ môn bi-a nên mới đến thị trấn nhỏ này tuyển người, ông cũng đã tìm ở không ít nơi khác.

Mặc dù nơi đây nhỏ, cũng không thiếu người chơi bi-a tốt, nhưng số lượng người chơi và tham gia thi đấu chính thức thì không nhiều, nên Dương Duệ thi đấu khá suôn sẻ.

Sau khi vòng loại kết thúc, huấn luyện viên Mã còn đến chào hỏi anh: "Tên Dương Duệ đúng không, lần sau đến đấu bán kết nhé."

Dương Duệ bắt tay với ông, cảm giác mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức khiến anh cảm thấy không chân thực.

Chắc là do ban đầu anh cũng chẳng rõ lý do tại sao mình lại tới đây.

Lúc trở về, anh rất vui, dứt khoát đi tới căn phòng bi-a kia, vừa tới cửa đã gặp phải Lộ Phong đứng bên ngoài.

Trời đã tối, trong sảnh có người đang chơi bi-a, tiếng nhạc "Sứ Giả Hộ Hoa"(*) đinh tai nhức óc vang vọng khắp phòng, Lộ Phong lại không vào trong, có lẽ là bởi hôm nay ở trong không có ai cho hắn nhìn chằm chằm nữa.

(*) Sứ Giả Hộ Hoa (护花使者): Là một bài hát tiếng Quảng Đông do Hasegawa Shuhei sáng tác, được phát hành vào này 09/06/1991.

Đúng lúc nhạc phát đến câu "Tối nay vô tình gặp người trong lòng trên phố" thì Dương Duệ xuất hiện, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh.

Dương Duệ cũng nhìn hắn. Trời đã sang thu, cuối cùng hắn cũng mặc thêm áo khoác ngoài áo ba lỗ, che đi cơ bắp rắn chắc. Dương Duệ rút ra hai bao thuốc lá Đại Tiền Môn[2] đưa cho hắn: "Đã nói là lần sau mời cậu hút thuốc, hôm nay là lần sau, tôi mua trên đường về, không có thuốc xịn đâu, hút tạm vậy."

Lộ Phong nhận lấy, vẫn giống như lần trước, hắn xé mở một bao rồi rút một điếu mời anh.

Dương Duệ cũng duỗi tay nhận, vừa định nhét vào miệng thì lại vô thức nhìn xuống tay hắn, còn tưởng rằng hắn sẽ châm thuốc cho mình như lần ấy.

Nhưng Lộ Phong chỉ nhìn anh mà không lấy bật lửa ra, có thể là hắn đang xem có thích hợp hay không, nhỡ đâu lại bị anh tránh né.

Dương Duệ không nhét thuốc vào miệng nữa, anh dắt điếu thuốc lên tai, quay đầu nói: "Tôi về đây, hai ngày nữa còn phải đánh bi-a tiếp."

Lộ Phong đi theo phía sau, tiếng hát trong phòng vừa vặn vang lên câu "Hai chân chẳng nghe lời mà theo em về nhà", bầu không khí bỗng dưng trở nên kỳ lạ, phảng phất đâu đó mùi mờ ám.

Dương Duệ quyết định tìm vài lời để nói, anh ngoảnh lại nhìn hắn: "Sao cậu làm được vậy? Nhìn cậu cũng đâu có đặc biệt mấy, sao bọn họ ai cũng sợ cậu thế?"

Lộ Phong đáp: "Ra tay độc ác một chút là được, tạo tiếng tăm rồi thì người khác tự khắc sẽ sợ anh, con người đều như vậy mà."

Con người ai cũng vậy, hiếp yếu sợ mạnh, nhưng vẫn sợ nhất kẻ hung ác có máu liều.

Dương Duệ cười cười: "Cậu cũng cẩn thận đấy, đừng để ngày nào đó chính mình bị xuống tay tàn nhẫn. Tôi đi đây, thuốc cứ giữ lại từ từ mà hút nhé."

Nói rồi, anh cất bước nhanh chóng rời đi.

Lúc này, Lộ Phong không tiếp tục đi theo nữa.

Ngày đó khi nói ra những lời ấy, cả hai không ai để tâm, vả lại cũng chỉ là thuận miệng nói vu vơ vài câu, chẳng ngờ rằng lại trở thành thật.

Ngày Dương Duệ đi đánh vòng bán kết, trời lắc rắc mưa nhỏ, đường xá gồ ghề, bước bước nào cũng khiến nước bắn tung tóe.

Buổi chiều anh đi sát giờ, lúc bước trên con đường đầy vũng nước, chợt trông thấy tên đầu húi cua ở đường đối diện gọi mình.

"Đi hóng chuyện không?"

Dương Duệ phải đánh bi-a, nào có thì giờ hóng hớt chuyện người khác, anh đáp lời: "Không đi."

"Tên Lộ Phong đó bị đánh, cậu không đi xem à? Cậu không đi thì tôi đi đây, chuyện thế này phải tám trăm năm mới có một lần cơ mà."

Dương Duệ quay phắt đầu lại, nhìn gã hớn hở chạy xa, cuối cùng vẫn chạy theo.

Đầu húi cua tìm sai chỗ hoàn toàn, lúc Dương Duệ vội vã đuổi tới, từ xa đã thấy gã đang cầm cái điện thoại Motorola nắp gập[3] hỏi đường người khác...

"Ở đâu? Cái phố rách Sừng Dê đấy á, thế thì hỏng rồi, cái phố mà chúng nó thường xuyên kéo người đến để trả thù đúng không? Có nhiều người đến xử nó không thế? Mẹ nó Lộ Diêm Vương cũng có ngày này cơ à..."

Dương Duệ nghe được manh mối thì lập tức đi tìm.

Nơi đó không khó tìm, chỉ cần nhìn thấy cánh cổng của một tòa nhà cũ là đến nơi.

Có một đám người che ô đứng chen chúc bên ngoài thò đầu vào nhìn ngó, đa phần đều là dân buôn bán hoặc sống gần đây và cả người ngang qua đường, thế nhưng không ai đi dám vào.

Trời mưa âm u, hình như cũng đã trở tối. Anh hoàn toàn không nghe thấy tiếng đấm đá nào, có vẻ người bên trong đã đi hết, nơi này yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Dương Duệ chen qua đám đông, càng đi sâu vào trong thì bước chân anh càng nhanh, cuối cùng khi vào nơi sâu nhất, bên dưới góc tường đen ngòm, anh nhìn thấy Lộ Phong ngồi ở đó.

Cây thường xuân mọc lổm ngổm bám vào tường, do thu sang nên đã chuyển từ màu xanh sang đỏ, che cho hắn hết nửa trận mưa.

Hắn ngồi bên dưới, quá nửa áo khoác ngắn ướt đẫm, tay áo bị xé rách vướng tả tơi trên người như bao tải, để lộ ra áo ba lỗ màu đen bên trong, trước ngực dính đầy máu.

Khi Dương Duệ nhìn rõ cảnh tượng này đã là lúc anh đứng trước mặt Lộ Phong, trông thấy vũng máu đằng trước rồi mới trông thấy gương mặt người đối diện.

Một vết rạch đẫm máu trên má trái hắn, thịt lòi cả ra ngoài, máu vẫn còn tuôn, thế nhưng hắn vẫn ngậm một điếu thuốc trong miệng, đó là thuốc lá Đại Tiền Môn mà anh mua cho hắn.

"Sao lại ra nông nỗi này?" Đây là câu đầu tiên Dương Duệ hỏi.

"Không sao hết." Lộ Phong rít thuốc, ôm lấy nửa gương mặt đầm đìa máu: "Về sau người ở đây sẽ càng sợ tôi hơn, nhất định lời tôi nói sẽ càng có tác dụng." Hắn lại rút một điếu thuốc, đột nhiên ngước mắt nhìn Dương Duệ, nói tiếp: "Sau này nếu gặp chuyện gì thì anh cứ nói ra tên tôi."

"Cậu bị ngốc đúng không?" Dương Duệ đưa tay túm lấy cái áo đã bị xé tả tơi trên người hắn: "Ngồi chờ chết à, mau đi khâu vết thương đi!"

Lộ Phong bị anh kéo khỏi góc tường.

Người đến hóng chuyện ở bên ngoài đã đi hết, mưa cũng tạnh, tựa như từ đầu đến cuối chỉ có hai người bọn họ.

Dương Duệ không suy nghĩ nhiều, chủ yếu là không kịp nghĩ, anh kéo Lộ Phong chạy thẳng vào trạm xá.

Bác sĩ trực ban trong trạm hét lên một tiếng kinh hoàng, hoàn hồn rồi mới luống cuống tay chân tìm băng gạc và thuốc, vội vàng đến cầm máu cho Lộ Phong.

Hình như không có vết thương khác, chỉ có vết rách trên má trái là nghiêm trọng nhất, phải khâu mất mười một mũi.

Sau đó Dương Duệ cũng không nhìn, anh chờ ở phòng ngoài một lúc, đến khi bác sĩ nữ rời đi mới vào trong.

"Có phải nguyên nhân là do lần trước cậu lấy lại tiền giúp tôi không?" Anh vừa bước vào đã hỏi.

Lộ Phong ngồi trên một cái ghế, khóe miệng hắn giật giật: "Không phải."

Dương Duệ muốn hỏi là ai làm, rốt cuộc người nào đã ra tay với hắn. Anh thầm suy đoán, tên đầu húi cua nói đó là trả thù, chẳng biết có phải người tình cũ của hắn hay không.

Lộ Phong vẫn không nói.

Dương Duệ cũng nhận ra hắn không muốn nhắc tới, nếu không ngay từ đầu hắn đã không nói rằng sau này người ở đây sẽ sợ hắn hơn, cho nên ý của hắn là đã giải quyết xong rồi.

Chuyện thành ra nông nỗi này cũng không hề có cảnh sát đến, chắc chắn đã bí mật giải quyết.

Dương Duệ ngồi trong trạm xá, nhìn Lộ Phong ở đối diện, hiện tại nửa mặt hắn được băng bó kín, sưng đến mức chẳng thấy được vẻ hung dữ thường ngày nữa. Anh không biết nên nói gì, lại càng không biết tại sao mình lại ở đây, vừa đứng lên thì bỗng sực nhớ ra bản thân còn phải đi thi đấu.

"Cậu đừng đi, cứ ở lại đây đi, tôi phải ra ngoài gấp." Anh vội vàng ra ngoài.

Lộ Phong lập tức nhìn theo anh, anh cũng không để ý, đã trễ lắm rồi.

Trên đường không có xe qua lại, Dương Duệ đành phải chạy bộ, mặt đất vẫn chưa khô nên anh bị nước bắn khắp người, may mà vẫn đến kịp.

Trong trung tâm thể thao, huấn luyện viên Mã vẫn ở đó, thi đấu chưa kết thúc.

May mắn lần này chỉ là tuyển người nên khá thoải mái, không có yêu cầu quá khắt khe về trang phục và thời gian.

Thời điểm Dương Duệ đi vào cũng không có ai hỏi gì.

Nhưng dường như không có gì thay đổi mấy, lúc đến lượt anh ra sân, phát huy cũng không khá lắm.

Sau khi anh đứng bên bàn thu cơ lại, chợt nhìn thấy huấn luyện viên Mã bất lực thở dài.

Khi mấy người tham gia được tập hợp, huấn luyện viên Mã đứng trước mặt bọn họ rồi hỏi một câu: "Các cậu đã từng nghĩ nếu được chọn thì sau này sẽ làm gì chưa?"

Những người đến đây đều là thanh niên không có nghề nghiệp, không ai trả lời được.

Hiển nhiên kết quả chẳng ngoài dự đoán, huấn luyện viên Mã không chọn được ai.

Lúc rời đi, Dương Duệ vẫn còn cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng trên đường trở về, khi ngẫm lại những lời huấn luyện viên Mã nói, anh lại thấy nhẹ nhõm hẳn.

Thực ra chính bản thân anh cũng chưa nghĩ đến chuyện nếu như được chọn thì mình sẽ làm gì, anh chỉ xem nó như một cơ hội, có lẽ cũng gần giống như khi tìm việc làm ở tiệm vàng.

Đã hai mươi hai tuổi rồi, đúng là không nên sống vô định như vậy, anh nên tự tìm một con đường cho mình mới đúng.

Sau khi trở về, anh lại đến trạm xá.

Lộ Phong thật sự vẫn còn ở đó, hoàn toàn đúng như lời anh nói trước khi đi, không hề rời đi mà cứ thế ở lại, thậm chí hắn vẫn đang ngồi trên cái ghế kia.

Dương Duệ nhìn thấy dáng vẻ này của hắn thì bật cười: "Cậu cũng ngốc thật đấy."

Lộ Phong không lên tiếng, nhìn anh bằng ánh mắt giống như lần đầu tiên họ gặp mặt.

Dương Duệ bị hắn nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên, không phải tại gương mặt này của hắn, chỉ là có chút gì đó khác lạ, song lại bị anh tận lực giấu đi.

Anh đi lại vài vòng trước ghế Lộ Phong ngồi, sau đó dừng lại trước mặt hắn, bỗng nhiên nói: "Cậu cho rằng cảm giác của cậu về tôi chuẩn lắm à?"

Lộ Phong gật đầu: "Tôi nghĩ hẳn là rất chuẩn."

"Tại sao?"

"Không tại sao hết, lần đầu tiên nhìn thấy anh đã có cảm giác đó."

Dương Duệ bật cười, quay đầu bước ra ngoài: "Tôi nhìn người cũng chuẩn lắm đấy, mẹ nó cậu biết chơi thật sự, rất cố chấp, ra sức đến chết cũng không chịu buông tay!"

Lộ Phong đứng dậy theo anh đi ra, không phản bác lời anh nói.

Ra ngoài cửa, đoạn đường tối mịt không có ánh đèn, Dương Duệ nói tiếp: "Mấy năm nay đi làm thuê cũng tích góp được chút tiền, nghĩ đi nghĩ lại thì không thể lông bông nữa, tôi định mở một tiệm bán đồ tạp hóa, tự làm chủ cũng tốt."

Lộ Phong đi theo phía sau, nửa buổi trời mới hỏi: "Vậy anh có thiếu người giao hàng không?"

Dương Duệ quay đầu, hai người mặt đối mặt.

Vừa đến nơi có đèn đường, Dương Duệ lại trông thấy ánh mắt phảng phất vẻ từng trải của hắn, hắn nhìn anh không chớp mắt, hồi lâu sau, anh khẽ gật đầu: "Cũng được."

Ngày đó Lộ Phong không trở về mà theo anh về nhà.

Sau này vẫn ở nơi ấy.

Dương Duệ cũng bội phục hắn, bởi vì quả thực là cảm giác của hắn cực kỳ chuẩn.

Thực ra Dương Duệ thích đàn ông, chính vì chuyện này nên anh mới từ chỗ làm thuê bỏ về.

Lúc làm thuê, anh được giới thiệu cho một cô gái để xem mắt, anh không đồng ý, cô gái ấy còn tưởng anh thẹn thùng, chủ động ôm anh thì bị anh đẩy ra, khiến cảnh tượng trở nên rất khó coi, sau đó anh dứt khoát nói thẳng với cô gái ấy.

Anh thích đàn ông.

Chẳng ngờ hôm sau toàn bộ mọi người trong nhà máy đều biết, anh chỉ có thể về quê.

Mới về được ít lâu, người cha già còn lại duy nhất cũng qua đời, anh không có ý định ra ngoài làm việc nữa.

Chỉ là không nghĩ rằng khi quay về thị trấn nhỏ này, bỗng dưng lại được Lộ Phong để mắt tới.

Sau những chuyện đó, người khác thì không hiểu rõ, còn bản thân Dương Duệ đã sáng tỏ, Lộ Phong đang theo đuổi anh.

Tuy đúng thật là một kẻ vừa hung ác vừa nhạt nhẽo, nhưng khi theo đuổi người ta thì lại ngốc nghếch vô cùng.

Chẳng bao lâu sau, trên phố xuất hiện thêm hai gian hàng liền kề nhau, một gian bán tạp hóa, gian còn lại bày máy chơi game, bàn mạt chược và bàn bi-a.

Tiếp đó lại không biết Lộ Phong kiếm được cái ghế mây từ đâu, hắn đặt trong gian tạp hóa, Dương Duệ thường xuyên ngồi trên ghế trông tiệm.

Lộ Phong mua một chiếc xe tải cũ, bắt đầu đi giao hàng.

Trong thị trấn nhỏ, kẻ đến người đi, tên đầu húi cua đi rồi, rất nhiều người cũng đã rời đi. Thời gian dần trôi qua, nơi đây dường như chỉ còn mỗi hai người bọn họ.

Họ mãi mãi ở lại nơi này, dù sao cũng chẳng còn nơi nào khác.

Một thế hệ khác lại đang vật lộn để trưởng thành.

Hôm ấy, trong ký ức của Dương Duệ, hình như tiệm chỉ mới mở được vài tháng.

Sáng sớm, Dương Duệ đang ngồi ăn dưa muối lót dạ trước cửa tiệm, bỗng thấy một thằng nhóc chạy vụt qua tiệm nhanh như gió, phía sau là cả đám người đuổi theo.

Thoạt nhìn giống như đám học sinh cấp hai đuổi đánh một thằng nhóc tiểu học.

Dương Duệ nhai dưa muối, lắc đầu bảo: "Lại nữa."

Đây không phải lần đầu anh chứng kiến cảnh này, dù sao thằng nhóc ấy cũng sẽ không thua thiệt, anh hiểu rất rõ.

Ngay sau đó anh nghe thấy có người trong đám học sinh cấp hai gọi: "Lâm Thiên Tây!! Đệt mẹ nó mày có gan thì đừng chạy!!!"

Dương Duệ có linh cảm, nhóc con Lâm Thiên Tây này cùng lắm chỉ học hết cấp hai, chắc chắn sẽ bị các trường học đá qua đá lại như quả bóng, lên cấp ba, trăm phần trăm phải bị đuổi học.

Lát sau, đám cấp hai không đuổi theo nữa, anh ló đầu ra ngoài nhìn thử nhưng không thấy gì, chỉ nghe thấy một tràng mắng chửi ầm ĩ loạn cả lên.

Kế tiếp, thằng nhóc tiểu học nào đó ngậm khăn quàng đỏ trong miệng, vừa ngâm nga hát vừa thong dong đi tới như một quả bóng cao su.

Đén cửa tiệm, nhóc con nhả khăn quàng đỏ ra rồi lượn lờ xung quanh.

Chỉ thoáng sau, một học sinh tiểu học khác cũng đến.

"Lâm Thiên Tây, cậu lại bị đuổi à?" Nhóc tiểu học mới đến hỏi.

Nhóc con này ngoan ngoãn, mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, tóc tai cũng chải chuốt gọn gàng.

"Đuổi theo thôi mà, một đám yếu đuối, bị đánh khóc hết rồi."

"Cậu chờ ngày mai bị nhà trường mắng đi!"

"Mắng thì mắng." Tên nhóc kia bất cần đáp lời, quay đầu nhìn gian sát vách, sau đó nói với Dương Duệ: "Bọn em chơi ở đây một lát nhé."

"Chơi đi." Dương Duệ bảo: "Ký sổ là được, nhóc tên Lâm Thiên Tây đúng không?"

"Đúng vậy, Lâm Thiên Tây." Lâm Thiên Tây nói: "Cậu ấy là Tần Nhất Đông."

"Được." Dương Duệ gật đầu: "Anh nhớ rồi."

...

Xe tải nổ ầm ầm lao trên đường.

Dương Duệ ngồi trong xe chợp mắt một giấc, lúc tỉnh dậy, anh nhìn sang bên cạnh, thấy gương mặt Lộ Phong và cả vết sẹo nổi bật trên má hắn thì bỗng thở dài: "Không thể tin được, dạo này trí nhớ anh tốt thật, cứ nhớ đến chuyện cũ suốt."

Lộ Phong hỏi: "Chuyện gì?"

"Thì những chuyện trước kia thôi." Dương Duệ xoa xoa trán: "Lần đó anh nghe Lâm Thiên Tây khoe, nó và cool guy yêu nhau là vì cool guy bảo với nó 'thử một lần đi', kết quả là hai đứa thử tới ngày hôm nay. Anh không ngờ đó, chúng ta cũng được mười lăm năm rồi."

Lộ Phong nói: "Hợp nhau thì mới có thể thử tới ngày hôm nay, Lâm Thiên Tây như vậy thì nên có người như Tôn Thành trị nó. Mà thực ra chúng ta cũng rất hợp nhau."

Dương Duệ chống tay lên cửa xe, chỉ chỉ hắn: "Em biết chơi thật."

Một lát sau, giống như nhớ ra gì đó, anh cười cười lấy điện thoại: "Anh gọi điện cho Lâm Thiên Tây."

Cuộc gọi rất nhanh đã được kết nối, giọng Lâm Thiên Tây truyền tới: "Sao vậy ông chủ Dương, chẳng phải là anh với anh Lộ đang đi tận hưởng à?"

"Cậu đang làm gì thế?" Dương Duệ hỏi.

"Tảo mộ, Cố Dương thi tốt nghiệp xong rồi mà, bọn em dự tính xong điểm cho thằng bé, cũng chắc đến tám chín phần, mấy ngày nay luyện tập xong rảnh rỗi, nhân lúc nghỉ hè nên ba đứa đến thăm mộ mẹ của Tôn Thành. Sao thế, rốt cuộc là anh có việc gì?"

Dương Duệ nói: "Cũng không có gì, chỉ là gần đây anh nhớ lại chuyện cũ nên muốn tán gẫu với cậu thôi, không ngờ là cậu lại đang bận."

Dường như ở đầu dây bên kia, Lâm Thiên Tây che kín điện thoại, giọng điệu trở nên thần bí: "Ông chủ Dương, có phải là anh đến thời kỳ mãn kinh sớm, dạo này phương diện sinh hoạt kia của anh với anh Lộ không hài hòa lắm không? Chẳng trách lại muốn ra ngoài du lịch cùng nhau. Anh Lộ đâu rồi, anh đưa máy cho anh Lộ đi, để em với anh ấy thảo luận một lát."

Dương Duệ còn chưa kịp mở miệng mắng cậu, bỗng nghe thấy Tôn Thành trầm giọng nói: "Cậu làm phiền đến mẹ tôi đấy."

"Nghe thấy chưa?" Dương Duệ mắng: "Ăn nói cợt nhả, làm phiền đến mẹ chồng cậu rồi kìa."

"Mẹ vợ." Lâm Thiên Tây nhỏ giọng: "Là mẹ vợ biết chưa! Đừng nói nhảm nữa, anh mau đưa máy cho anh Lộ đi!"

Cố Dương ở đầu dây bên kia bật cười: "Anh Tây, đừng giấu nữa, em nghe thấy đó."

"Ầy, đệt mợ..."

Lúc Lộ Phong cầm máy, trong điện thoại truyền ra giọng Tôn Thành: "Yên tâm, ông chủ Dương, em sẽ quản lý cậu ấy."

Lộ Phong tiếp lời: "Được, vậy cậu quản cho tốt."

"Ừm."

Điện thoại cúp.

Lộ Phong đưa điện thoại cho Dương Duệ: "Em nói rồi mà, hợp nhau cực kỳ."

Dương Duệ cũng không nhiều lời nữa, quay ra nhìn cửa sổ xe rồi bật cười.

Đương nhiên là hợp, nếu như không hợp thì sao có thể ở bên cạnh nhau lâu như vậy.

Anh và Lộ Phong, Lâm Thiên Tây và Tôn Thành, kỳ thực cũng không khác biệt lắm.

Một mình bước đi trên đường, chắc chắn sẽ có một người như thế bất ngờ xuất hiện.

----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói.

Vậy nên thực chất là Lộ Phong yêu ông chủ Dương từ cái nhìn đầu tiên đó.

--------------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.