Ngày thứ tư sau buổi liên hoan chính là ngày bắt đầu thi đấu.
9 giờ sáng, Lâm Thiên Tây mặc trang phục chính thức, khoác túi đựng cơ bước vào đấu trường.
Hôm nay là trận đấu thứ nhất, chỉ những tuyển thủ có thứ hạng cá nhân cao mới thành công bước vào vòng tiếp theo, lúc cậu đến nơi, thời gian không quá sớm cũng không quá muộn.
Ánh đèn chiếu xuống sân đấu, đèn flash xung quanh nhấp nháy liên tục.
Lâm Thiên Tây quay đầu nhìn thoáng qua, trong hiện trường có rất nhiều phóng viên, người nào cũng cầm đủ loại camera dài ngắn, thậm chí có cả mấy chiếc máy quay phim đen ngòm chĩa về hướng sân thi đấu. Cậu ngẫm nghĩ, thế này là sao, không lẽ trận đấu sẽ được phát sóng trên truyền hình?
Còn chẳng nghe Tả Hoành nói năng gì.
Trận mưa to ở Bắc Kinh đã ngừng hẳn nhưng cổ chân cậu vẫn không mấy dễ chịu, hình như còn nghiêm trọng hơn so với lúc mới đến đây một chút. Cậu quay đầu buông túi đựng cơ, cử động nhẹ cổ chân phải trước rồi mới ngồi xuống ghế tuyển thủ.
La Kha đi đến, cậu ta khẽ chỉnh lại áo gile trên người rồi ngồi xuống cạnh cậu, hỏi: "Lo lắng à?"
Lâm Thiên Tây nhếch miệng, đặt tay phải lên tay trái, thỉnh thoảng lại ấn nhẹ ngón tay và mu bàn tay: "Nói không lo thì cậu có tin không?"
"Tôi cũng lo." La Kha nhìn tay cậu: "Sao thế, tay cậu đau à? À phải rồi, tôi nhớ là từ hôm liên hoan về cậu toàn như vậy."
Hôm ấy, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/3512632/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.