Chiều thứ sáu hôm đó, Tôn Thành đứng trong nhà vệ sinh của bệnh viện, nhìn gương chỉnh lại băng gạc.
Đã hai tuần trôi qua, vết thương lành lại nhanh hơn dự kiến, về cơ bản không có vấn đề gì, cũng nên xuất viện rồi.
Hắn thả áo phông xuống che đi phần eo, đoạn lấy điện thoại trong túi quần ra, bấm mở WeChat.
Có vô số tin nhắn mới hiện lên trong khung chat với Bé ngoan, tin gần nhất là vào tối qua.
[ Thành gia, hôm nay vết thương của cậu lành tới đâu rồi? ]
[ Chân tôi không còn đau như trước nữa, hai hôm nữa đi thăm cậu nhé. ]
Mấy ngày gần nay, hầu như mỗi đêm Lâm Thiên Tây đều gửi tin nhắn cho hắn vào đúng một khung giờ cố định, lần nào cũng hỏi vết thương của hắn thế nào rồi, có còn đau không, nhắn cực kỳ nhiều nhưng mãi vẫn chưa thấy xuất hiện.
Tôn Thành trả lời lại ngay sau đó.
[ Tôi sắp khỏi rồi, sao đến giờ cậu vẫn chưa lành? ]
[ Chụp hình cho tôi xem. ]
[ Đệt, cậu còn muốn tôi chụp hình nữa, đang tra hỏi đấy à. ]
[ Không chụp! Sắp lành rồi! ]
Hai tin nhắn của Lâm Thiên Tây nghe như đang đùa bỡn, lưu manh vô lại.
Xem xong tin, Tôn Thành hơi nhếch khoé miệng lên, đánh chữ gửi đi.
[ Không chờ cậu tới được rồi, hôm nay ba xuất viện. ]
"Nhóc Thành?" Vừa nhắn xong, Quý Thải ở bên ngoài gọi hắn: "Thủ tục xong rồi, cậu không sao thật đúng không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/3512625/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.