Nếu là người thích chõ mũi vào chuyện của người khác, có thể sẽ nắm đầu thanh niên trọc kia lại hỏi làm sao thế, tại sao lại muốn tìm Tôn Thành?
Nhưng Lâm Thiên Tây thì không phải, cậu không nhiều chuyện như vậy.
Chính cậu cũng không thích kiểu người thế này, vả lại Tôn Thành cũng chẳng hỏi cậu chuyện về Tần Nhất Đông.
Cuối cùng Lâm Thiên Tây một mình ăn xong chén mì, cậu đặt đũa xuống rồi rời khỏi quán.
Trở về trường tiếp tục học tiết khác, nên làm gì thì làm cái đó.
Ngày nào không đẹp đẽ mấy cũng vẫn sẽ trôi qua như lẽ thường thôi.
Điện thoại không còn dãy số lạ nào gọi điện quấy rầy, cũng chẳng còn ai đe dọa nói muốn đến trường học tìm cậu nữa.
Thực tế nhắc nhở cậu, mối quan hệ giữa cậu và Tần Nhất Đông đã hoàn toàn chấm dứt.
[ Anh Tây buổi sáng vui vẻ nhé. ]
Lúc điện thoại phát ra một tiếng "ting" đã là chuyện của ngày hôm sau.
Lâm Thiên Tây đã rời giường từ sáng sớm; qua một đêm, bụng không còn quá đau nữa, hôm nay cậu đặc biệt mặc một chiếc áo tay ngắn, thân dưới mặc quần dài xanh nhạt, toàn thân chỉnh tề hăng hái đón lấy ánh mặt trời mà bước vào cổng trường.
Tựa như đang bộc lộ rằng tâm trạng của cậu rất tốt.
Miệng cậu ngậm một ổ bánh mì, trên vai khoác cặp sách, một tay khóa cửa, tay kia cầm điện thoại mở Wechat lên đọc tin nhắn.
Ảnh đại diện hình ngọn hải đăng, tên hiển thị dòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/3512512/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.